Bất Diệp khẽ cắn môi. Trong thời gian nàng rời khỏi Phong phủ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?. Hai người đi tiếp mấy bước. Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói hách dịch vô cùng : “ Đứng lại, các ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào đây ? Có biết đây là phủ tướng quân không ?” Bất Diệp chợt khựng lại, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về hướng giọng nói phát ra. À, thì ra là nô tỳ hầu cận của Phong Nguyệt. Giọng nói chanh chua chẳng kém chủ nhân. Người ta nói không có sai, chủ nào tớ ấy, đúng như đinh đóng cột. Nàng ta dám nói vậy với nàng chắc vì thường ngày nàng hiếm khi ra khỏi phòng cho nên ả ta mới không biết mặt nàng đây. Nô tỳ hầu cận Phong Nguyệt thấy nữ nhân trước mặt chẳng những không trả lời câu hỏi của nàng ta mà lại nhìn lại bằng ánh mắt rất coi thường. Phút chốc, cơn tự ái như đợt thủy triều dâng lên cuồn cuộn, cuốn phăng những thứ gọi là nhìn trước nhìn sau. Nàng ta chẳng thèm quan tâm đến nam nhân anh tuấn đang đứng gần đó nữa, trước tiếp chỉ thẳng vào mặt Bất Diệp mà nói : “ Tiện tì hỗn láo , ta đang hỏi nhà ngươi là ai ? Ăn xin thì biến đi ngay lập tức.” Bất Diệp bật cười. Ăn xin ? . Đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta nói vậy với mình. Trông bộ dạng nàng nhếch nhác lắm sao, hay quần áo rách tả rách tơi ?. Hai tay khẽ xoa xoa thái dương, Bất Diệp thầm cảm thấy cuộc đời thật lắm điều trái ngược. Nô tì hầu cận tức đến đỏ cả mặt, nữ nhân kia dám cười nhạo trước mặt nàng , thật không thể chấp nhận được, dù là ai cũng phải ăn một bạt tai của ta. Nghĩ rồi, ả ta vung tay lên định giáng cho Bất Diệp một bạt tai. Bất Diệp khẽ mỉm cười, số nàng thật khổ, nô tỳ này tính ra là người thứ ba muốn tát nàng. Nhưng mà, sao thứ hạng từng người lại ngày càng xuống thấp thế ? . Nàng đứng yên bình thản, không hề có ý định né tránh cái tát kia. “..Pặc…” Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của nô tỳ hầu cận, lực đạo mạnh tới nỗi sắc mặt ả ta nhanh chóng tái đi, cánh tay run run không cử động được. “…Ngươi dám…” Một thanh âm gầm gừ đầy giận dữ phát ra từ nam nhân anh tuấn. Hất mạnh tay nô tỳ kia ra, nam nhân khẽ lau bàn tay đi rồi mới nắm lấy tay nữ nhân bên cạnh. Hắn nheo mắt cảnh cáo : “…Gọi chủ tử ngươi ra đây…” Nô tì hầu cận run run ôm lấy cánh tay tấy đỏ, trong lòng thầm nói đau muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn giương giương tự đắc : “ Ngươi là ai mà xứng gặp chủ tử ta ? Biết điều thì mau cút đi.” Vũ Hàn lần này thực sự nổi cơn thịnh nộ. Nữ tiện nhân này dám cả gan nói những lời xúc phạm đến nữ nhân của hắn, lại còn lên tiếng nhục mạ hắn thân là Tứ vương gia. Đúng là không biết trời cao đất dày mà. “ Ngươi chán…” Vũ Hàn đang lên tiếng. Chợt, hắn cảm thấy Bất Diệp đang ngăn hắn lại. Vũ Hàn quay sang nhìn Bất Diệp với ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy nàng đang ra hiệu cho hắn dừng nói. “ Ai đang làm ồn ở ngoài đó thế ?” Một giọng nữ trung niên trầm ấm vang lên. “ Nghĩa mẫu.” Bất Diệp vui mừng thốt lên, nàng chạy ngay tới chỗ nữ trung niên đang đứng. “ Diệp nhi, …con về rồi sao, nghĩa mẫu nhớ con quá… Để nghĩa mẫu xem nào, xem con có khỏe mạnh không, có ăn uống điều độ không ?” Vân phu nhân – Vân Ngọc Lộ – Đại phu nhân của Phong tướng quân mừng rối rít nắm lấy tay Bất Diệp. “…Diệp nhi xin lỗi vì đã để nghĩa mẫu lo lắng..Thật ra con..” Bất Diệp nghẹn ngào xúc động.