Đặt chân về Phong phủ sau gần một tháng trời rời khỏi, Bất Diệp cũng có chút xúc động . Nàng không ngờ bản thân cũng có được loại cảm xúc này. Có lẽ, bởi vì khác với thế giới hiện đại, ở đây vẫn có người nhớ đến nàng. Vũ Hàn cùng về Phong phủ với Bất Diệp. Thấy hốc mắt của nàng có chút đỏ, hắn tự trách mình đã không để nàng về nhà sớm hơn. Hắn nắm chặt lấy tay nàng .. “Muội không sao” Bất Diệp khịt khịt mũi, nàng mỉm cười nhìn hắn. Vũ Hàn không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, rất lâu không rời ra. “…Này, chúng ta đang ở ngoài đường đó…Huynh không thấy xấu hổ sao ?” Bất Diệp đẩy nhẹ Vũ Hàn ra . Dù nàng đã chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng vẫn rất xấu hổ khi hắn có những cử chỉ yêu thương với nàng. “…Đừng cử động…” Vũ Hàn ôm chặt Bất Diệp hơn, hắn trầm khàn lên tiếng. “…Nếu muội động đậy nữa là ta không chỉ hôn ở trán thôi đâu…” Ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ qua đôi môi hồng nhỏ xinh của Bất Diệp. Tai Bất Diệp đỏ rần cả lên. Mặt đã sớm biến thành quả táo chín. “ Huynh…” Bất Diệp giơ tay lên định đánh cho Vũ Hàn một chưởng. Rất nhanh chóng, Vũ Hàn đã buông Bất Diệp ra và tránh một chưởng kia nhẹ như lông hồng. Hắn mỉm cười thích thú. Ánh mắt Bất Diệp hiện lên một tia hờn dỗi. Nàng chỉnh trang lại trang phục cho gọn gàng. Đang đứng ở trước cửa Phong phủ mà làm thế này thật mất mặt quá. “..Diệp nhi, nơi đây có chút kì lạ…” Vũ Hàn đảo mắt vòng quanh cửa Phong phủ, hắn khẽ nhíu mày. “ Kì lạ ?” Bất Diệp thắc mắc. Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói của nàng cũng toát lên sự đồng tình nhất trí. Nàng cũng thấy có gì đó bất bình thường. Khung cảnh ngoài Phong phủ…quá yên lặng. Bên ngoài cổng cũng không có hai gia nhân đứng canh gác. Có gì đó bất thường đang xảy ra. Bất Diệp giật mình nghĩ. Chẳng lẽ…đám người Lăng Nguyệt giáo đó lại dám tấn công vào tận Phong phủ ?. Không thể nào. Vũ Hàn không đợi Bất Diệp phản ứng đã kéo tay nàng đến trước cánh cổng màu đỏ sậm. Hắn khẽ đẩy nhẹ một cái, cánh cửa đã hé mở . Bất Diệp ngạc nhiên quay sang nhìn Vũ Hàn, việc này là sao đây ?. Vũ Hàn nắm chặt lấy tay Bất Diệp, ý nói cứ an tâm, không có gì phải lo, mọi chuyện vẫn ổn. Cả hai nhẹ nhàng bước vào bên trong, không hề gây ra một tiếng động làm kinh sợ đến ai. Thật bất ngờ, bên trong Phong phủ giờ trống huơ trống hoắc, không còn vẻ bận rộn như ngày thường nữa.