Khi nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy gọi tên mình, tim Bất Diệp bỗng nhói lên từng hồi . Hai mươi năm sống trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này. Chẳng lẽ…hắn là người có thể chạm tới nơi tận cùng trái tim nàng ?. Và nàng đã bắt đầu có cảm giác với hắn…? Không. nàng không thể nghe tiếp được nữa, đã quá giới hạn rồi, đã đi quá xa rồi. Nàng và hắn là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Hắn ở ngoài ánh sáng, còn nàng ở trong bóng tối. Hắn và nàng mãi mãi không thể có quan hệ gì. Mãi mãi…. Bất Diệp hất tay Vũ Hàn ra, nàng vội vã chạy đi. “..Điệp nhi…đừng trốn tránh…hãy nghe ta nói hết đã..” Vũ Hàn tức giận gầm lên. Đôi tay hắn nắm lấy bả vai của nàng , xoay thật mạnh để nàng đứng đối diện trước hắn. Bất Diệp bất ngờ bị kéo lại, ánh mắt nàng ngỡ ngàng và ngạc nhiên, nàng chỉ biết đứng chôn chân ở đó và để mặc cho trái tim đập mạnh liên hồi. Vũ Hàn đợi cho đến khi thấy nàng không còn ý định bỏ chạy nữa, hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn nhẹ nhàng nới tay ra để không làm nàng đau. “…Điệp nhi…ta biết nàng sẽ không tin ta. Nhưng nếu không nói ra, có lẽ sau này ta sẽ phải hối hận….Tình cảm của ta đối với nàng, không đơn giản chỉ là thích, mà là… ta yêu nàng…thực sự yêu nàng…” Vũ Hàn nhè nhẹ nói, giọng hắn trầm bổng như tiếng sáo vi vu. Ánh mắt hắn chợt hiện lên sự dịu dàng và ấm áp lạ thường. Bất Diệp trợn tròn mắt ngạc nhiên, nàng không thốt lên nổi một từ nào . Điều nàng lo sợ nhất và không dám nghĩ tới đã xảy ra ..Hắn…đã..yêu nàng ? …Nhưng…tại sao ? Vũ Hàn cắn nhẹ môi. Hắn cảm nhận được nàng đang run lên .Những ngón tay thon dài của hắn vươn tới lướt khẽ qua mái tóc nàng : “ Ta biết nói việc này ra bây giờ là thật đường đột. Nhưng vì nàng kiên quyết muốn rời đi, ta chỉ có thể mang tình cảm của mình ra nói cho nàng biết . Ta không chắc có thể nói cho nàng biết ta yêu nàng từ khi nào, nhưng có lẽ, ngay từ lần đầu chúng ta gặp mặt, ta đã yêu nàng mất rồi…” “…Ngay từ lần đầu gặp nàng, trái tim ta đã có cảm giác rất khác lạ. Lúc đó, tình cảm này chưa hẳn là tình yêu…Nhưng lâu dần, ta mới chợt nhận ra…ta đã yêu nàng…Xin nàng …đừng rời đi…” Vũ Hàn khẽ nói, hắn vòng tay qua ôm lấy nàng. Khuôn mặt mệt mỏi của hắn tựa lên bờ vai nàng, mái tóc mềm mại phủ lên chiếc cổ trắng ngần. Hơi thở ấm nóng của hắn làm nàng hơi rờn rợn. Bất Diệp lặng yên để cho Vũ Hàn khẽ lướt ngón tay trên mái tóc mình, nàng cảm thấy thật choáng váng. Ngay cả khi hắn ôm nàng mà chưa có sự cho phép, nàng cũng không thể giãy dụa cùng kháng nghị. Nàng không hiểu. Thực sự thì vì cái gì mà hắn yêu nàng đến vậy ?. Tiền tại ? Danh vọng ? Gia thế ? Tất cả những thứ đó nàng đều không có. Sắc đẹp sao ? Nàng không nghĩ đó là lí do. Nếu hắn chỉ yêu nàng vì sắc đẹp, hắn đã không bỏ công ra chăm sóc nàng chu đáo mỗi ngày, đem thuốc sắc đến tận nơi cho nàng , lại còn lo sợ như một đứa trẻ khi nàng muốn rời đi. Vả lại, nếu như hắn thật sự là loại người háo sắc đó, nàng đảm bảo hắn sẽ không còn thấy bình minh của ngày mai. Co cụm bàn tay đang cứng đờ và bất lực, Bất Diệp tỉnh táo trở lại. Nàng muốn hỏi hắn rõ ràng mọi chuyện, nàng lấy tay lay lay vai hắn : “ Vũ Hàn..ta có chuyện cần hỏi ngươi ”