Hai người đang trao đổi, bàn luận với nhau như vậy thì đột nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa vọng vào, tiếng gọi to của Mai nương :”Vương gia, vương gia, có chuyện không hay rồi…” Vũ Hàn vội vàng đi ra bên ngoài, không để ý mà cầm theo luôn cả thanh trường kiếm của Bất Diệp, mở cửa cho Mai nương : “Mai nương, có chuyện gì vậy, sao người lại tới đây ?” Mai nương thở hổn hển một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng bà đã phải chạy cả một quãng đường dài : “…Mất tích rồi…” “Mất tích…Ai mất tích ?” Vũ Hàn nhíu mày, hắn không nghe ra được ý gì cả . Vuốt vuốt ngực một cái, Mai nương lấy lại giọng, nói :” Cô nương mà Vương gia đưa về…mất tích rồi…” “Cái gì ?” Sắc mặt Vũ Hàn đại biến, nháy mắt đã chuyển sang màu trắng nhợt. Hắn vội vã bước khỏi phòng, chạy nhanh về nơi Bất Diệp vừa rời khỏi. “Yến Vĩ Điệp”… “Rầm” Vũ Hàn mở tung cửa phòng. Hắn nhìn ra xung quanh, không thấy bóng dáng mà hắn ngày đêm mong nhớ, trái tim đột nhiên chậm đi một nhịp. Cảm giác đau buốt hiện hữu nơi đầu ngón tay . Nàng đã bỏ đi rồi ? Hắn có thể khẳng định chắc chắn điều đó. Trong Vương phủ, không thể nào có người khác vào bắt cóc nàng được. Nàng bỏ đi mà không nói một lời, càng không cho hắn có cơ hội được cảm tạ nàng , hắn phải làm sao đây ?. Trong suốt 22 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Mới hôm qua thôi, hắn vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của nàng. Vậy mà hôm nay… Thật đáng chết ! Nữ nhân này, cư nhiên bắt hắn phải tìm nàng lần nữa . Hắn thật sự nổi giận rồi. “Mai nương, việc này là sao ?” Vũ Hàn quay người lại, nói với giọng khàn khàn, ánh mắt có đôi chút tức giận cùng đau thương… “..Xin Vương gia hãy tha lỗi cho ta…ta đã không chăm sóc cho cô nương ấy chu đáo…” Mai nương sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đượm vẻ u buồn. Thật ra , bà cũng không hề biết Bất Diệp đã đi đâu. Cả đêm hôm qua, bà luôn túc trực bên Bất Diệp để lo thuốc thang cho nàng. Vừa lúc nãy, quan gia Vương phủ có việc muốn thỉnh giáo, nên bà mới nhất thời rời khỏi căn phòng này. Chẳng ngờ, khi bà quay lại thì đã không thấy người đâu. “..Không phải do lỗi của Mai nương…là do ta thôi..” Vũ Hàn thở dài một hơi.Hắn biết , việc Bất Diệp rời đi hoàn toàn không hề liên quan đến Mai nương. Chỉ là hắn trong lúc nhất thời tức giận mới gằn giọng lên tiếng…Thực ra, nếu nàng muốn đi khỏi, chỉ sợ cả hắn cũng không thể ngăn được. Hắn những tưởng tâm ý nữ nhân là dễ đoán, những tưởng sau khi nàng tỉnh dậy , bước đầu tiên để hắn tiếp cận nàng là kết nghĩa huynh muội. Dù sao với một người trọng nghĩa khí như nàng, việc đó cũng không phải quá đáng. Sau đó, hắn sẽ nhân lúc nàng dưỡng thương mà ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, vun đắp tình cảm với nàng..rồi dần dần tiến tới…. Nhưng…đổ bể hết rồi….tất cả sắp đặt của hắn đều đã đổ bể rồi…. Bởi vì nàng tuyệt đối không phải là một nữ nhân tầm thường….