Rơi vào trạng thái mông lung, nàng không khỏi cười đau khổ. Vì cái gì mà nàng xuyên không đến đây lại thành ra như vậy ? Người ta khi xuyên không đa phần thì được làm hoàng hậu, phi tử, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý, trai đẹp vây quanh. Nàng dù không được như vậy nhưng cũng đã là một trang hảo hán, nữ hiệp võ lâm. Nhưng nàng không muốn chết một cách lãng nhách như thế này, ai bảo cứ hành tẩu giang hồ lặng lẽ thì bình yên chứ, nếu cái tên nói câu đó ở trước mặt, nàng thề sẽ dùng kiếm chẻ tên đó làm hai………. Có tiếng bước chân lại gần.... Bất Diệp theo phản xạ định đứng dậy nhưng một cơn chuếch choáng đã làm nàng khụy xuống, sức chịu đựng của nàng giờ đã tới giới hạn cuối cùng. Cơn đau buốt kéo đi mọi giác quan của nàng, nàng cắn môi, ngất lịm đi. Trước khi bất tỉnh còn nghe thấp thoáng vài âm thanh……….. “Vương gia, cô nương ấy ở đây.” Một nam nhân mặc y phục màu xanh thẫm tiến dần về phía Bất Diệp...Nhận ra dung mạo người trước mắt đã xuất hiện trong trí nhớ hắn, lục y nhân vội vã điểm huyệt đạo cầm máu cho Bất Diệp rồi nhanh chóng cất tiếng gọi một nam nhân khác... Một thân trường bào quý phái ngay lập xuất hiện sau lục y nhân này... Mái tóc màu bạch kim phảng phất bay trong gió ....Đôi mắt xám luôn mòn mỏi tìm kiếm một hình bóng.... cuối cùng cũng đã hiện lên một tia sáng.... Nhưng đó lại là một tia sáng tràn ngập vẻ đau thương khôn cùng... Nàng đang bị thương...hắn đã đoán đúng.... Máu...tay hắn bất chợt run lên.... Dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ người nàng chẳng khác nào một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim hắn ... Trái tim hắn thật sự đang rất đau.... Vũ Hàn nắm chặt tay lại...hắn tiến gần về phía nàng....ánh mắt lạnh băng không một cảm xúc....không hề biểu lộ một tia thương xót hay đau lòng....bởi tất cả đã được hắn chôn giấu tận sâu đáy lòng... Vũ Hàn vòng tay qua người Bất Diệp, hắn chỉ dùng một lực đạo rất nhẹ đã nhấc bổng được thân thể nàng lên..Nàng rất nhẹ..hắn cảm nhận được thân thể bé nhỏ này qua y phục của nàng.... Đôi môi hắn khẽ nhếch lên một chút..Hắn đang mỉm cười... Vì sao ư ?...Vì sao khi thấy nữ nhân của mình bị thương mà hắn lại cười ? Bởi vì cuối cùng hắn cũng đã gặp được nàng...và một khi hắn đã nắm được bàn tay bé nhỏ này...hắn sẽ không bao giờ buông ra...càng không bao giờ để nàng ra đi....