“Có thích khách” Ba chữ này vừa xuất hiện , tất cả mọi người ở đó một giây sững sờ, giây sau chạy toán loạn, người nào người nấy dẫm đạp lên nhau mà đi,toàn bộ quảng trường xáo động như kiến vỡ tổ. Ai dzaii, ai cũng muốn giữ cái mạng nhỏ của mình mà lại. Tâm trạng Vũ Thần lập tức hoảng loạn, thích khách ư ?, hắn đã cho bố trí quân phòng vệ dày đặc như vậy, vẫn có kẻ động thủ được sao ? ( t/g : có đấy, có đấy, ở ngay bên cạnh kia kìa ). Đôi tay hắn run run vỗ nhẹ lên mặt Phong Lữ, gấp gáp hỏi : “Lữ nhi, nghe thấy ta nói gì không, Lữ nhi ?”. Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ của Phong Lữ.... Không chờ được nữa, hắn lập tức bế thốc Phong Lữ lên, xoay người về phía hoàng cung, cước bộ nhanh chóng, khẩn trương chưa từng thấy, hoàn toàn không thấy bóng dáng của vị quân vương đâu. “ Truyền thái y” Vũ Thần hét lên.... Hắn đã quên mất phía sau lưng mình còn có Thái Hậu và Phiến An, cũng quên luôn cả những vị phi tử kiều diễm...trong mắt Vũ Thần giờ chỉ còn Phong Lữ...người con gái đang nằm bất động trong tay hắn đây... Hắn thật sự rất sợ, trái tim đập loạn nhịp, tại sao khi hắn và nàng gặp nhau thì lại xảy ra cơ sự này....(t/g: tất nhiên lại là do ta rồi; Hàn ca: và cả ta nữa chứ; Vũ Thầntức nổ đom đóm mắt* các ngươi *rút kiếm*; t/g * chạy tới nấp sau Vũ Hàn* nè nè, cất cái đồ ấy đi, không là ta cho người và Lữ tỉ ân đoạn nghĩa tuyệt bây giờ đó; Vũ Thần* ngoan ngoãn cất kiếm) “Hộ giá Thái hậu, Hoàng thượng, ta đuổi theo thích khách “. Vũ Hàn thân hình linh động lướt qua tiểu thái giám rồi nói, hắn phi thân về phía trước, hòa mình vào đám đông đang hỗn loạn.