Một mĩ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần dịu dàng bước ra….. Ngay lập tức, bất kể là ai đều ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình. Nam nhân si ngốc, ngây dại… Nữ nhân ghen tị nhưng vẫn thầm thán phục trong lòng…. Và trên hết, người ngạc nhiên nhất là Đại phu nhân. Dù đã biết nhi nữ của mình rất đẹp, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ Phong Lữ lại đẹp lộng lẫy đến vậy. Thật sự trên đời có người con gái đẹp đến thế sao ? Trước cánh cửa, một tuyệt sắc mĩ nhân đang đứng ở đây. Khoác lên mình chiếc xiêm y màu hồng đậm, Phong Lữ trông thật quý phái và kiều diễm. Mái tóc mềm mại được vấn cao tỉ mỉ, điểm xuyết trên đó là một bông hoa mẫu đơn tinh tế .Xung quanh là những chiếc trâm cài ngọc trai lấp lánh thật quyến rũ.Đôi mắt sâu thăm thẳm và hút hồn, đẹp tới mức làm say mê kẻ khác.Bờ vai trắng nõn thấp thoáng sau làn áo mỏng manh..Đôi môi hồng nhỏ xinh như nụ hoa đào chớm nở, đầy ngọt ngào và thanh khiết. Sống mũi cao và thon gọn, gò má ửng hồng…. Phong Lữ thật nổi bật trong chiếc áo Bất Diệp đã chọn cho nàng. Những chi tiết cổ đại và hiện đại được phối hợp rất ăn ý với nhau để tạo nên một tác phẩm tuyệt vời…. “Lữ nhi” Đại phu nhân xúc động nắm lấy tay Phong Lữ. Nhi nữ của bà thật sự rất đẹp, ngay cả bà cũng chưa từng nghĩ rằng Phong Lữ đẹp đến như vậy. “Mẫu thân, mẫu thân sao vậy ?” Phong Lữ lo lắng hỏi. Tại sao mọi người đều nhìn nàng khác lạ như thế, còn mẫu thân nàng tại sao lại xúc động đến vậy ? “Lữ tỷ, nghĩa mẫu không sao đâu, chỉ là tạm thời quá xúc động thôi” Bất Diệp đứng dựa vào thành cửa, ánh mắt tràn đầy tự hào. Ơn cưu mang của Phong Lữ và Đại phu nhân, nàng rất cảm kích. Nàng muốn đền ơn cho họ bằng cách này, dù chỉ là rất nhỏ thôi. “Đúng, Diệp nhi nói phải, ta chỉ là quá xúc động thôi. Không ngờ Lữ nhi của ta lại trưởng thành như vậy. Ta rất vui” Đại phu nhân khóe mắt có chút nước. Nghĩ đến việc nếu như Phong Lữ trúng tuyển Vương phi ,bà sẽ phải xa nhi nữ yêu quý của mình là tâm lại thắt lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời, bà không muốn để Phong Lữ bước đi. “Sắp đến giờ rồi. Nghĩa mẫu và Đại tỷ nên đi thôi” Bất Diệp nhắc nhở. “Đúng rồi chúng ta đi thôi” Đại phu nhân sực tỉnh. Bà gấp rút bảo người làm mau mau kết thúc việc chuẩn bị kiệu. Phong Lữ định quay người bước đi thì chợt dừng lại. Nàng nhận thấy muội muội vẫn đứng ở đó. “Muội không đi cùng ta sao, đây cũng có phần của muội mà ?” “Tỷ cứ đi trước, muội sẽ đến sau” Bất Diệp dứt khoát. “Được, vậy ta đi trước” Phong Lữ mỉm cười, nàng quay lưng bước đi. Vẻ đẹp thì vẫn vẹn nguyên như vậy, có điều đôi mắt chỉ còn lại nỗi buồn…. Bất Diệp đăm chiêu nhìn theo Phong Lữ đang bước đi. Tỷ tỷ nàng đang giấu diếm chuyện gì đó trong lòng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó cũng đủ biết…. Nhưng nàng lại không thể can thiệp vào quá nhiều. Đôi khi trong cuộc đời, người ta thường phải tự quyết định những việc trọng đại của mình…. Một lúc sau….. “Nào, giờ chúng ra khởi hành thôi” Bất Diệp mỉm cười. Nàng nhìn sang Nhu nhi. ”Vâng, tiểu thư” Nhu nhi nhẹ nhàng đáp lại.... Bất Diệp chậm rãi mặc vào một bộ tử y, còn đem theo thanh trường kiếm bên người, không hiểu sao nàng lại linh cảm tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện chẳng lành... ”Đường chủ , cô nương đó ra rồi” Hắc y nhân từ nãy tới giờ quan sát mọi động tĩnh của Phong phủ, bất ngờ lên tiếng. Ánh mắt Hữu đường chủ lập tức hướng về phía cửa chính Phủ tướng quân. Đúng là vị cô nương hắn đụng vào buổi sáng. Theo sau còn có một cô nương trẻ tuổi khác, xem quần áo trên người có lẽ là nha hoàn. ”Đường chủ, thanh kiếm đó...” Hắc y nhân còn lại ”Phải, là thanh kiếm trong lời đồn, lưỡi kiếm cong ....” Cũng là thanh kiếm đã lấy đi tính mạng của Ngũ đại huynh đệ. ”Vậy chính là cô nương đó rồi, còn chờ gì nữa đường chủ ?” Hắc y nhân nóng vội. ”Ngu ngốc, ngươi nghĩ có thể tập kích người đã giết chết Ngũ đại huynh đệ một cách dễ dàng ư ?. Hơn nữa, nếu đúng là cô nương đó, người khiến Sử đường chủ bị tàn phế, người không người, ma không ra ma, thì đến ta cũng khó nắm nổi phần thắng” Hữu đường chủ nổi giận. ”Vậy phải làm thế nào, chẳng nhẽ để cho cô ta đi như vậy sao ?” ”Không có chuyện đó” Nam nhân ánh mắt bí hiểm, rút từ trong tay áo ra một chiếc phi tiêu nhọn sắc. ”Nếu không thể đánh trực diện, vẫn có thể đánh tập hậu” ( P/S : tập hậu : đánh từ phía sau) Nói rồi ,nhanh như chớp, hắn vận công lực phi chiếc phi tiêu về phía Bất Diệp . Không may, bất ngờ một luồng gió mạnh đã khiến chiếc phi tiêu thay đổi mục tiêu, người đang bị ngắm đến bây giờ là Nhu nhi. Vù...Một âm thanh như xé gió vang lên tai Bất Diệp. Nàng nhanh như cắt chuyển ánh mắt về phía âm thanh vừa nghe thấy. Nàng nhận ra một chiếc phi tiêu đang nhắm thẳng vào Nhu nhi , khoảng cách còn rất gần. Không, nếu cứ thế này, Nhu nhi sẽ bị thương mất. ”...Nhu nhi cẩn thận...” Bất Diệp vội vàng ẩn Nhu nhi ra xa. Phập..Một âm thanh bén ngọt vang lên. Lưỡi dao sắc nhọn cắm thẳng vào vai trái của Bất Diệp. Máu trào ra liên tục, ướt đẫm một khoảng vai áo tử y. ”Tiểu thư” Nhu nhi hét lên. Cô bé vội vàng chạy đến bên Bất Diệp. Chuyện gì xảy ra thế này ?. Cô bé hoảng sợ , ánh mắt hiện nỗi kinh hoàng, máu , nhiều máu quá. ” Ưm.....” Bất Diệp cắn chặt môi. Khốn khiếp, cái quái gì thế này...Đau quá...Lưỡi dao làm nàng đau buốt tận xương tủy. Tay nàng bịt chặt vết thương để máu khỏi ào ạt chảy ra. Hữu đường chủ và hai hắc y nhân xuất đầu lộ diện. Cứ tưởng mũi tiêu đó đã đi nhầm hướng , không ngờ trời cũng giúp chúng ta, ngươi rốt cuộc ngu ngốc lại nhảy vào...... ”Cuối cùng chúng ta cũng bắt được ngươi”..... Còn tiếp ......