“Hạnh phi, Trúc phi, chúng ta về thôi. Ý hoàng thượng đã quyết, chúng ta sao thể lay chuyển được. Hãy đến tìm Phiến An công chúa và Thái Hậu, nhờ hai vị giúp đỡ.” “Lan phi...được chúng ta đi......”Hai vị phi tử kia nước mắt đã rơm rớm, gật đầu đồng ý. Một hồi thật lâu sau, mấy vị phi tử của Vũ Thần cuối cùng đã dời đi hết. Nhưng... trong ngự thư phòng lại xuất hiện một bầu không khí khá kì lạ. Vũ Thần ngồi trầm ngâm không nói gì.Dường như đã quên mất vị hoàng đệ đang ngồi ở kia. Và cũng quên luôn cả chuyện quốc sự cần nói. Hắn đang nghĩ về một hình bóng..... Giá như ....hắn nhanh tay hơn một chút giữ nàng ở lại , thì bây giờ hắn đã không phải lâm vào hoàn cảnh này. Nữ tử đáng ghét, tại sao nàng lại khiến hắn nhung nhớ đến vậy. Giá như .....lúc đó hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay ấm áp của nàng, liệu cảm giác lạnh lẽo có còn hiện hữu nơi bàn tay hắn ? Nắm được mọi biểu tình và ánh mắt của hoàng huynh, Vũ Hàn thầm mỉm cười. Tay hắn nâng li trà nhỏ lên, thổi nhẹ nhè cho lá trà tản ra, ánh mắt hiện lên ẩn tình. Chắc chắn tâm ý của hoàng huynh đã bị nữ nhân nào đó cướp mất rồi. Một tháng trước, hoàng huynh bỗng thay đổi tính nết, rất hay giận dữ với hạ nhân, khiến tên nô tài nào cũng nơm nớp lo sợ. Trước mặt hắn và mẫu hậu thì luôn tỏ ra lơ đãng, mất tập trung. Lên triều thì chẳng thèm nghe quan lại đọc tấu chương. Lại còn ban ý chỉ không tiếp ai trong hậu cung nữa chứ. Đây chẳng phải là bệnh tương tư thì là bệnh gì ?.... Cho dù không biết là ai, nhưng hắn cầu mong nữ nhân kia mau sớm xuất hiện một chút. Nếu không, quốc gia lâm nguy mất. .... Và.... hắn mong.. nữ nhân của hắn cũng như vậy.....cũng mau chóng xuất hiện.....nếu không hắn cũng lâm nguy mất.....(t/g*mắt đớp đớp mồm chớp chớp* Bất Diệp lúc nào là nữ nhân của ngươi vậy; Vũ Hàn*rút kiếm*; t/g* chạy tóe khói*) “Hắt xì” Bất Diệp xoa xoa mũi.Ai nhắc mình thế nhỉ ?.