Trong tửu lâu lúc này có không ít người, đủ mọi thể loại, từ bịt mặt cho tới dịch dung, từ hung thần cho đến nham hiểm, từ xum xít xu nịnh cho đến lãnh đạm nhắm mắt, rất nhiều. Bọn họ tụ tập thành những nhóm nhỏ rì rầm trong tửu lâu, bầu không khí có vẻ rất kỳ quái, thỉnh thoáng vẫn có những ánh mắt đầy vẻ hung ác lướt qua mặt một số người, trong đó ẩn chứa không ít những hàm ý sâu xa. Bất Diệp bước vào tửu lâu, tuy rằng có khiến ột số người chú ý, nhưng vì nội lực của nàng quá thấp, thêm nữa phục trang cũng không có vẻ gì là quyền quý, rõ ràng không đủ tầm quan trọng để bọn chúng quan sát, rất nhanh sau đó những ánh mắt này đã rời đi. Bất Diệp cười nhạt. Muốn quan sát ta, các người không xứng ! Nàng tiện tay giao cho lão bản một thỏi vàng lớn, thứ nàng không thiếu nhất hiện giờ chính là tiền. Nếu không phải trên đường đi cần đến nó, nàng đã không mang theo nhiều đến vậy, giờ tiêu bớt đi cũng tốt. Vốn dĩ đang lơ đãng nhận lấy thỏi vàng của Bất Diệp, bất chợt, hai mắt lão bản tỏa sáng. Thế nhưng, lão sáng mắt không phải vì thỏi vàng nhỏ nhoi này, Băng Ngọc lâu dù hàng chục năm mới mở một lần, nhưng khi đã mở thì tiền tài đổ về như nước, không cần phải để ý đến chút tiền cỏn con ấy. Lão sáng mắt là vì thấy được khí tức quý nhân đang vây xung quanh Bất Diệp. Muốn lão nói đây rốt cuộc là thứ gì, rất khó. Chỉ biết rằng lão đã buôn bán nhiều năm, gặp qua vô số loại người, con mắt nhìn người còn chuẩn hơn cả những vị pháp sư giả thần giả quỷ, có thể biết được ai là tiểu nô tài, ai là đại nhân vật. Những người nào có được khí tức đặc biệt như vậy, tuyệt đối là quý nhân ! Lão bản quan sát thấy mặc dù phục trang của Bất Diệp vô cùng tầm thường, nhưng ánh mắt của nàng ngược lại tràn ngập quý khí, ẩn hiện trong đó lại có một tia cô ngạo, một tia lạnh lùng, thoạt nhìn không giống người thường, càng không giống những tên võ sĩ luôn gào mồm chính đạo kia. Ánh mắt này chỉ lóe lên rồi biến mất rất nhanh, nếu lão bản không phải là người đặc biệt nhanh nhạy, chắc chắn không thể nhận ra. Lão bản đã từng gặp qua rất nhiều nhân sĩ võ lâm, nhưng những kẻ có thể gây ra cho lão cảm giác lạ lùng này thì vô cùng ít, vô cùng hiếm có. Trước đây lão đã từng gặp qua vài người có khí tức như vậy, và bây giờ họ đều là đại nhân vật một phương. Cô nương lạ mặt này, sau này nhất định cũng sẽ trở thành một vị như vậy ! Nở nụ cười hiền hòa hiếm thấy, lão bản già nua khua tay tỏ ý mời : “Cô nương, mời theo ta đi lên lầu ba !” Trong tửu lâu lập tức xuất hiện vài thanh âm hít khí lạnh ! Lão bản Băng Ngọc Lâu lên tiếng mời một người lên lầu ba ! Phải biết rằng, lầu ba của Băng Ngọc Lâu không những chỉ dùng để tiếp đãi những khách nhân có thân phận vô cùng đặc biệt, mà nó còn đòi hỏi mức phí chi trả vô cùng tốn kém. Ngay cả Thái tử Huyền Thiên quốc có đến đây, hắn cũng không thể bước một chân vào lầu ba của tửu lâu này, thậm chí cho dù nhìn qua cũng không thể. Phí lên lầu đã cao, phí mỹ thực còn cao hơn. Một lần bỏ ra mấy trăm vạn hoàng kim, ai chịu nổi ? Dù là Thái tử cũng không thể, Thái tử vẫn chỉ là Thái tử, hắn không phải là vua ! Tất nhiên, sự xa hoa và kì lạ của lầu ba Băng Ngọc Lâu, cũng như tính độc hữu của nó đã khiến một số kẻ không biết điều thèm thuồng đỏ mắt. Người ta nói càng là thứ gì kì lạ, lại càng khiến cho người ta tò mò, hứng thú. Rất nhiều kẻ vô lại đã từng đe dọa giết chết lão bản vì điều này, thậm chí đã từng động thủ, nhưng những kẻ đó bây giờ đang ở đâu, chắc có lẽ chỉ có Diêm vương gia mới biết. Có thể làm ăn buôn bán ở một nơi đầm rồng hang hổ như thành Lĩnh Khiết, há chỉ là một tửu lâu bình thường kém cỏi ? Nên nhớ, trước khi trở thành lão bản Băng Ngọc lâu, lão cũng từng là một cao thủ có hạng trên giang hồ. Sau này, vì lý do tuổi già sức yếu, lão mới đành bỏ nghề về làm ông chủ tửu lâu. Còn Băng Ngọc lâu kì lạ này có bối cảnh cường đại gì đằng sau lưng hay không, không ai biết được, bởi lẽ điều này vẫn còn là một bí ẩn. Một bí ẩn mà cho dù có là tổ chức Hắc Đạm cũng không thể giải quyết nổi.