“ Này, tỉnh dậy..ngươi không thể ngủ ở đây được …” Nam tử vẫn tiếp tục mê man. “Được rồi, để tạ ơn ngươi đã cứu Nhu, ta sẽ cứu ngươi một mạng, hy vọng sau này ta sẽ không phải hối hận vì quyết định này…” Cắn răng một cái, Bất Diệp khởi động chiếc nhẫn ruby. Bông băng, thuốc sát trùng, thuốc kháng sinh,v..v..Bất Diệp còn cẩn thận gọi thêm một chiếc mặt nạ khác nữa. Giúp người thì giúp cho chót, nếu hắn bị phát hiện cũng sẽ liên lụy đến bọn họ Không chút ngần ngại thay băng cho nam tử, cẩn thận ở những chỗ hắn bị thương nặng, bất chợt Bất Diệp thấy môi hắn mấp máy, nàng lập tức ghé tai đến lắng nghe, hỏi : “ Ngươi nói cái gì ? Ta nghe không rõ…” Khóe môi nam tử vẫn tiếp tục mấp máy. Lần này thanh âm rõ ràng hơn một chút, đủ để Bất Diệp nghe rõ những gì hắn nói.. “ Ta là Mặc Vân…” Tung hàng đêm khuya, mặc dù là hàng cũ