Bất Diệp vốn định quay người bước đi, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng bèn móc ra một chiếc túi lụa từ trong tay áo đưa cho Nhu nhi, trầm giọng : “Cầm lấy, nếu có gì bất thường xảy ra, em hãy lấy cái này mà phòng thân…” Dù rằng nàng dám khẳng định vùng này sẽ không xuất hiện sơn tặc, nhưng ai mà biết được, cẩn tắc vô ưu. Nhu nhi là nữ nhi chân yếu tay mềm, hơn nữa lại đứng một mình tại nơi hoang vu này, nếu có sơn tặc xuất hiện, cô bé nhất định sẽ bị nguy hiểm. Tuy khoảng cách từ đây đến bờ sông không xa, nhưng Bất Diệp không muốn để chuyện xấu phát sinh, cho dù là khả năng nhỏ nhất. Nhu nhi ngạc nhiên nhận lầy túi lụa, chậm rãi rút từ bên trong ra một chiếc dao bạc chạm khắc rất tinh xảo, thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền, cô bé liền cảm thấy hơi run sợ, đã thấy Bất Diệp nói tiếp : “ Cứ coi như đây là quà ta tặng em, không được trả lại..” Nhu nhi nhìn gương mặt lạnh lùng thanh tú của Bất Diệp, đôi mắt bỗng trở nên mơ hồ, cô bé bất giác gật mạnh đầu, bàn tay nắm chiếc dao hình như siết mạnh hơn. Bất Diệp vừa lòng gật đầu, nàng xoay người dắt ngựa ra phía bờ sông. Nhưng không ngờ vừa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng hét thê thảm của Nhu nhi… “Aaaaaa….”