“ Có người dám ủy thác truy sát Ngũ vương gia sao ?” Liệt Khâm giật mình. Danh tiếng của Lưu Vũ Mặc Vân đủ để bất cứ quốc gia nào cũng phải chèo kéo, mời gọi. Việc hắn là người của Lưu Vũ vương triều vốn đã không còn là điều bí mật, nhưng do Lưu Vũ Mặc Vân rất biết cách ứng xử, không trực tiếp làm quân sư cho quốc gia của mình đánh chiếm các nước khác, nên mọi người đều không cảm thấy xuất thân của hắn có gì quá đáng. Nhưng cũng không phải vì thế mà an toàn của hắn luôn được đảm bảo. Thường thì làm quân sư luôn rất nguy hiểm, phải chịu vô vàn sự ám sát đến từ phía quân địch. Lưu Vũ Mặc Vân là thiên hạ đệ nhất quân sư, sự nguy hiểm mà hắn phải đối mặt còn lớn hơn thế gấp bội lần. “ Có thể chỉ là một nhánh phụ, nhưng chắc là có người nào đó ủy thác bọn chúng mới dám làm vậy. Nhưng không phải Ngũ vương gia luôn được người của Hắc Đạm bảo vệ sao ? Làm thế nào lại gặp phải người của Lăng Nguyệt Giáo truy sát ?” Phục Ảnh thắc mắc. Mặc dù thân thủ của các trinh sát Hắc Đạm so về mặt võ công thì không phải là đối thủ của Lăng Nguyệt Giáo, nhưng cũng đâu đến nỗi phải chịu sự truy sát. “…Bởi vậy ta mới nói là hắn ngu xuẩn. Tự dưng không hơi đâu lại trốn khỏi sự bảo vệ của những người đó, lẻn ra ngoài du lịch. Bây giờ có thể gửi cho ta một bức thư đã là quá giới hạn, nói không chừng hắn còn đang gặp nguy hiểm.” Vũ Hàn ngán ngẩm nói. Ngũ đệ này của hắn, nói không thông minh thì vô cùng sai, nhưng nói thông minh tuyệt đỉnh thì lại không đúng. Mắc cái lỗi ngớ ngẩn này, không biết chừng hắn còn chẳng biết mình sẽ chết lúc nào mất. Liệt Khâm và Phục Ảnh đồng thời tắt tiếng. Ngũ Vương gia thật là… “ Việc đến đâu hay đó, mạng của hắn tự hắn phải giữ, mình làm mình chịu, không thể trách ai, nếu hắn có thể sống sót đến lúc gặp lại ở Tịch Phong hội, ta sẽ đảm bảo cái mạng cho hắn. Còn giờ thì lên đường thôi !” Vũ Hàn hừ lạnh một cái. Liên tiếp hai việc khiến hắn chán nản, Vũ Hàn có chút không muốn nghĩ ngợi nữa. “ Vâng..” Phục Ảnh, Liệt Khâm đồng thanh đáp lại. … Bất Diệp và Nhu nhi vất vả chạy trốn một hồi, rốt cuộc đã rời khỏi được thành Bạch Phong. Phù, xem ra Vũ Hàn đã không phát lệnh truy nã. Nếu không cho dù đã cải trang hoàn hảo, nhưng hắn lại ra lệnh đóng cổng thành lại, lúc đó nàng có chạy đằng trời. “ Tiểu thư, chúng ta đang đi đâu vậy ?” Nhu nhi thở hổn hển nói, từng giọt mồ hôi trong suốt đọng trên trán lăn xuống mi mắt, cô bé quệt vội đi. Thể trọng của Nhu nhi vốn đã nhỏ bé, gầy yếu, hơn nữa còn chưa từng được cưỡi ngựa bao giờ, có thể theo kịp tốc độ của Bất Diệp đã là một điều vô cùng bất ngờ. Bất Diệp nhíu mày lại, nàng đau lòng lau mồ hôi cho cô bé. Nếu không phải do nàng bốc đồng, không suy nghĩ kĩ, chưa hỏi ý kiến Nhu nhi đã kéo cô bé đi chung, chắc giờ này cô bé đã không phải chịu vất vả như vậy. “ Tiểu thư đừng lo, Nhu nhi chịu được mà..” Nhu nhi như hiểu Bất Diệp đang lo lắng cho nàng liền cười thật rạng rỡ. So với việc bị nhốt trong Phong phủ giống như nhà tù ấy, cô bé càng thích hơn với việc được tung cánh bay ra ngoài bầu trời rộng lớn này. Đó là một cảm giác rất thoải mái, từ tận sâu trong đáy lòng, như là một loại cốt tủy có sẵn của mỗi người vậy, rất tự nhiên. Đã từ rất lâu rồi, Nhu nhi luôn muốn rời khỏi Phong phủ, sau đó đi đến một nơi thật xa, thỏa sức vẫy vùng trong đó, tìm kiếm một chân trời riêng dành ình. Những nỗi đau thể xác không thể làm cho cô bé từ bỏ suy nghĩ này. Bất Diệp âu yếm xoa đầu cô bé, thở dài một hơi, nàng rút từ trong tay áo ra một tấm bản đồ, thấy vùng Lĩnh Khiết cách đây còn rất xa, tầm khoảng ba bốn canh giờ phi ngựa, nàng liền cắn chặt răng, khích lệ : “ Được, nếu vậy em hãy cố bám sát ta. Giữa đường cảm thấy không thể đi được nữa thì hãy tự giác quay trở về, nếu không ta sẽ bỏ mặc em đấy, nghe rõ chứ ? ” “ Vâng, tiểu thư, em nghe rõ..” Nhu nhi gật mạnh đầu, quyết tâm hừng hực cháy bỏng. Tuy rằng không biết tiểu thư định đưa mình đi đâu, nhưng Nhu nhi dám chắc, với tính cách của tiểu thư, nhất định sẽ không đến những nơi nhàm chán. Mà với Nhu nhi thì nhiêu đó đã đủ rồi. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng đi chăng nữa, Nhu nhi cũng sẽ không sợ. Trên đời này, ngoài Bất Diệp ra, Nhu nhi không còn người thân nào khác. Tính mạng của Nhu nhi đã hoàn toàn giao cho Bất Diệp. Kể cả Bất Diệp có bắt cô bé nhảy vào dầu sôi lửa bỏng đi chăng nữa, cô bé cũng không nề hà một giây. “ Yên tâm, ta sẽ không bắt em đi đến chỗ chết đâu, ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho em…” Bất Diệp bật cười, tay nàng giật mạnh dây cương ngựa, hai người lại tiếp tục lên đường tiến về phía Nam, hướng thẳng tới Lĩnh Khiết – nơi từng đợt nhân sĩ võ lâm từ khắp nơi trên thiên hạ đang đổ về như lũ cuốn.