Nó khác xa so với đồ hóa trang thời cổ đại, mặt nạ được làm từ một loại nhựa dẻo có khả năng bám dính cực tốt, lại không làm hại da mặt, hơn nữa còn không để lại dấu vết sơ hở trên da thịt. Nếu muốn gỡ mặt nạ xuống, cần phải pha một loại dung dịch đặc biệt đi kèm với mặt nạ, bôi lên phần da gần phía tai, sau đó mới có thể gỡ xuống được. So với khăn đen, hay mặt nạ da người thì quả là vô cùng hiện đại. Nàng đeo mà cảm giác cứ như không đeo vậy. Tuy nhiên chỉ có thế thì nàng vẫn không thể đánh lừa người khác được. Ngoại hình của nàng quá nổi bật, đôi mắt hổ phách là một điểm quan trọng, mà nổi bật thì thường đi đôi với nguy hiểm. Nếu đúng như Liệt Khâm nói, Tiêu Diêu Nhược Hàn kia giống nàng đến như vậy, nàng mang đôi mắt hổ phách này ra bên ngoài du ngoạn, chẳng phải muốn rêu rao cho thiên hạ thấy rằng, ta là người có liên quan đến Tiêu Diêu Nhược Hàn đây sao ? Nếu chẳng may gặp phải tên Khương Điền Thái hay Lệ Vô Ưu gì đó, không khéo nàng còn rước họa vào thân ấy chứ. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng bèn gọi ra một đôi kính áp tròng sắc đen, đeo lên mắt. Mặt nạ và kính áp tròng đã biến nàng thành một người hoàn toàn khác. Do vậy khi Nhu nhi nhìn thấy mới hoảng hồn lên như vậy. Nhưng Bất Diệp cũng có chút lo lắng, không biết tên Vũ Hàn kia có nhận ra nàng được không đây, có khi hắn sẽ nghĩ nàng là thuộc hạ của hắn cũng nên. “..Nhu nhi, đâu cần sợ hãi vậy chứ, ta đâu có ăn thịt em..” Thanh âm lành lạnh của Bất Diệp chậm rãi cất lên, khiến cho trái tim Nhu nhi bất giác đập ổn định trở lại, cô bé vuốt vuốt ngực, thở phào mấy cái. “ Tiểu thư, người làm em sợ quá, sao tiểu thư lại biến thành thế này ?” Nhu nhi có chút hờn giận nói. Không thể trách nàng được, dung mạo của Bất Diệp đã thay đổi hoàn toàn, nếu không phải nghe được giọng nói quen thuộc của nàng, Nhu nhi chắc chắn sẽ còn hét tiếp. “ Ngốc nghếch…cải trang thứ cần thiết khi ngao du giang hồ…” Bất Diệp sủng ái điểm lên cái mũi nhỏ của Nhu nhi, nàng cười nhẹ. “..Thế..tại sao mắt..mắt của tiểu thư cũng đổi màu ?” Nhu nhi nhớ như in rằng mắt của tiểu thư nàng có màu hổ phách. Đó là một đôi mắt rất đẹp, luôn luôn ánh lên những tia nắng mặt trời rực rỡ trong đó. Lần đầu tiên khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Nhu nhi đã khựng lại một chút, trong lòng bất giác ngưỡng mộ. Nhưng giờ thì nó đã chuyển thành một màu đen thâm trầm làm tim người ta bức bối rồi. Thiếu đi màu hổ phách trên đôi mắt, Bất Diệp bớt đi một phần rực rỡ, thêm mười phần ma mị. Khuôn mặt Bất Diệp cũng thay đổi hoàn toàn. Nếu lúc trước khuôn mặt của nàng thuộc vào dạng khuynh thành khuynh quốc, ma mị quyến rũ người khác thì nay, nó đã trở nên dịu dàng hơn, nhu hòa hơn, chỉ còn có thể gọi là thanh tú hơn người một chút. Đúng là khác trước rất nhiều. “ À…cái này ư…bí mật..” Bất Diệp chỉ lên đôi mắt mình, nàng cười nhẹ nói. Cho dù nàng có nói ra, Nhu nhi chắc gì đã tin, cho nên cần thiết phải làm thế sao ? . Nàng không muốn cô bé nghĩ ngợi nhiều. Nhu nhi bặm môi lại, phụng phịu không lên tiếng. Nhưng cô bé biết, nếu tiểu thư đã không muốn nói ra, cô bé không nên hỏi nhiều. “ Tiểu thư..Tứ vương gia đang đợi ở bên ngoài, có cần thông báo cho ngài ấy biết một tiếng không ?” Bộ dạng của tiểu thư thế này, không dọa ngất Vương gia mới là lạ. A, nàng đúng là ngốc thật rồi, Vương gia sao có thể yếu tim hơn nàng được chứ. “ Ha…Vũ Hàn ư..Cứ để cho chàng đi tìm ta đi…” Bất Diệp nhẹ giọng nói. Dù sao mối quan hệ của hắn và nàng cũng xuất phát từ việc chạy trốn và truy đuổi. Truy thêm một lần, trốn thêm một lần, đâu có gì nghiêm trọng lắm phải không ? “ Nhu nhi, lại đây…” Bất Diệp nhếch mép cười xấu xa, nàng vẫy vẫy tay gọi Nhu nhi lại gần. “Gì vậy tiểu thư ?” Nhu nhi vội vàng đi tới trước mặt Bất Diệp. “Làm gì ư ? Tất nhiên là để cải trang rồi…” Từ trong tay áo rút ra một chiếc mặt nạ vô cùng đặc biệt, Bất Diệp cẩn thận gắn lên khuôn mặt Nhu nhi. Chỉ trong chốc lát, Nhu nhi đã biến thành một người hoàn toàn khác. Bất Diệp hơi nhìn ra hướng cửa, nàng mỉm cười xấu xa. Vũ Hàn, xem lần này chàng truy ta thế nào.