Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 146
Đã 2 năm kể từ ngày Đại chiến giang hồ lần thứ nhất nổ ra, thiên hạ trong những năm này đại loạn, các bang phái lớn nhỏ đều gắng sức giành giật địa bàn của nhau, lợi dụng không có sự áp chế của Lãnh Phong mà thanh trừng bốn phương, khiến giang hồ chìm trong biển máu, người người than khóc, sinh linh oán hận.
Trong những năm này, Ngưng Hòa Các và Lăng Nguyệt Giáo đều đóng cửa không tiếp khách nhân, thế lực bốn phương cũng đã thu gọn lại trong tổng bộ, không còn khuếch trương như trước nữa. Đây cũng là điều mà mọi người đều muốn, không ai nguyện ý gặp mặt bất kì người nào đi ra từ hai bang phái này, cũng không ai muốn cầu cạnh gì ở hai nơi đây, cho dù họ có rơi vào cảnh bần cùng hay đầu rơi máu chảy.
Bởi lẽ tất cả đều biết, chính vì hai môn phái này, giang hồ mới đại loạn như vậy. Oán hận đều dâng cao trong lòng mọi người, nhưng không ai có đủ dũng khí để tìm đến tận cửa vấn tội, dù sao, còn sống thì mới có thể oán hận được tiếp, chết rồi lấy ai oán hận thay mình.
Lãnh Phong sơn trang vẫn như lúc trước, sừng sững đứng trên đỉnh cao của võ lâm, giống như một tượng đài không thể đánh ngã. Cho dù có trải qua mưa bão lớn đến đâu đi chăng nữa, vẫn không thể bị quật ngã. Tuy rằng một bộ phận nhỏ lực lượng của Lãnh Phong sơn trang đã bị tiêu trừ, nhưng nó rất nhanh đã bị lấp đầy, nên không hề tạo ra khe hở để kẻ khác có thể tìm lợi.
Trong hai năm này, người võ lâm đều rất cảm kích Lãnh Phong sơn trang. Nếu không có họ ra mặt bình loạn, e rằng cục diện của võ lâm hiện nay vẫn còn hỗn loạn hơn nhiều. Nhưng giang hồ không cảm khái được bao lâu, Lãnh Phong sơn trang đã lại lập tức thông cáo toàn thiên hạ, rằng họ sẽ đóng cửa sơn trang trong vòng 16 năm, 16 năm sau quay lại sẽ khiến cho những kẻ đắc tội với họ sống không bằng chết.
Đa phần mọi người nghe tin này đều mừng rơn trong lòng. Phải biết rằng, lời nói của Lãnh Phong sơn trang rất có trọng lượng, họ đã nói là sẽ làm, xem ra Ngưng Hòa Các và Lăng Nguyệt Giáo không còn huênh hoang được lâu nữa. Tuy rằng không biết vì sao lại có hạn định 16 năm, nhưng mọi người đều không bận lòng, 16 năm sao, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi !
Sau lần Đại chiến thảm khốc đó, Đỉnh Thanh Vực đã trở thành một trong những cấm địa của giang hồ, thuộc quyền quản lí của Lãnh Phong sơn trang. Nghe đồn có nhân sĩ võ lâm không hiểu biết, nuôi quyết tâm trèo lên Đỉnh Thanh Vực du ngoạn, tất nhiên trên đường đi, nhân sĩ đó đã bị người của Lãnh Phong sơn trang đánh cho không nhìn ra được nguyên hình, âu cũng là một bài học thích đáng.
Rất ít người trong lần đại chiến này có thể sống sót trở về nhà, nếu có thì đều trong tình trạng thân tàn ma dại, thần trí mơ hồ, rất đáng thương.
Có người nói rằng, trong trận đại chiến đó, Lãnh chủ phu nhân Tiêu Diêu Nhược Hàn đại triển thần uy, một mình giết mấy chục mạng người, máu nhiễm toàn thân, kiếm tỏa hàn khí, giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục, khiến người người sợ hãi….
Có người nói rằng, Các chủ Ngưng Hòa Các Lệ Vô Ưu vì muốn đoạt lại nữ nhân trong lòng nên mới bất chấp tất cả, bắt tay cùng với tên giáo chủ Khương Điền Thái đánh úp sau lưng Lãnh Phong sơn trang…
Có người lại nói rằng, Lãnh Phong sơn trang tổn thất thảm trọng, chủ lực trong sơn trang đều đã chết hết, chục năm sau chắc chắn môn phái này sẽ biến mất trong võ lâm…
Có người nói …
Có vô số lời đồn xoay quanh trận đại chiến này. Cho dù nó chỉ xuất phát từ một lý do rất nhỏ, rất cá nhân, nhưng không thể phủ nhận rằng, nó đã lấy đi không biết bao nhiêu là mạng người, khiến cho thế “kiềng ba chân” giữa ba môn phái lớn trong thiên hạ sụp đổ, khiến cục diện thế sự trở nên bế tắc.
Và cũng khiến cho ba con người rơi vào vòng xoáy hận thù không dứt…
…
Khoác thêm cho nương tử một chiếc áo thật dày, Lãnh Thiên Phong dịu dàng dùng ngón tay gạt đi những hạt nước đọng lại trên mặt gương mặt Nhược Hàn. Hắn cười khẽ, tuy ánh mắt bi thương nhưng ngữ điệu thấm đẫm mùi vị trấn an :
“..Hàn nhi, nàng đừng lo…Chẳng phải cô nương ấy đã nói rồi sao, 16 năm sau Diệp nhi sẽ quay lại, chỉ cần con bé vẫn còn sống, nó chắc chắn sẽ trở về tìm chúng ta..”
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
8 chương
10 chương
89 chương
10 chương