Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 114 : Uyên ương hồ điệp
Rời khỏi Mai viên, Vũ Thần liền nhanh chóng tiến đến Vọng Nguyệt Các.
Đứng trước cánh cửa gỗ nâu đậm còn thơm mùi hương hăng hắc, không biết tại sao tâm Vũ Thần lại bắt đầu thấy căng thẳng. Có lẽ, vì đây là lần đầu tiên hắn đem lòng yêu một nữ nhân, nên suy nghĩ và hành động cũng chưa được dứt khoát. Bởi vì, có ai trong thiên hạ này lại đi dạy cho Hoàng đế biết cách yêu là gì đâu ? Nếu có thực, khẳng định là ngươi sống quá lâu nên muốn chết sớm. Hoàng đế là người vơ tay bên này thì được một đống mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, vơ tay bên kia lại được một đống tài nữ thiên sắc. Cho nên, căn bản, Hoàng đế chả biết yêu là gì, càng chẳng biết biết thổ lộ tình cảm với nữ nhân . Và tình trạng của Vũ Thần hiện nay, chính là như vậy. Hắn cứ lấy hết can đảm để bước vào bên trong, rồi lại vì một ý nghĩ nào đó mà không dám đặt chân xuống. Hắn đi đi lại lại trước cửa phòng, vò đầu bứt tai , nhăn nhó một hồi.
Cách đó không xa, có hai thân ảnh thần bí đang ẩn nấp sau khóm trúc xanh gần cổng viện, đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Nữ nhân khi thấy Vũ Thần dùng bộ dáng dây dưa không ngừng đi lại trước cửa phòng Phong Lữ, đầu đã sớm nổi vài hắc tuyến , chỉ sợ vài giây nữa không kìm chế được mà xông lên đạp cho cái tên Hoàng đế đần độn kia mấy cái. Hừ, người ta đã chỉ bảo cho ngươi đến thế rồi, lại còn cẩn thận đưa cho cả tín vật nữa, ngươi sợ cái gì mà không dám bước vào, gan của ngươi có phải là bị teo rồi không ?
Nam nhân bên cạnh sớm đã biết bản tính trẻ con của Vũ Thần, hắn chỉ mỉm cười không nói, chốc chốc lại giúp nữ nhân kia kiềm chế cơn giận.
Hai ngươi nọ cứ lặng thinh như vậy mà quan sát biểu tình hết sức phong phú của Vũ Thần. Họa may trăm năm mới rình trộm được cảnh hoàng đế đi tỏ tình , sao có thể bỏ lỡ đây ?
Sau một hồi lâu, Vũ Thần cũng đã trấn tĩnh lại . Bởi trong tay hắn là tín vật của Bất Diệp đã . Hắn tin tưởng, chỉ cần có tín vật này trong tay, hắn sẽ càng dễ dàng lay động tâm tư của Phong Lữ hơn. Dù sao, hắn cũng cảm thấy cô nương kia không chỉ đơn thuần là một vị tỷ muội của nàng . Chắc chắn , hai người có quan hệ rất mật thiết .
Nghĩ đến đó, Vũ Thần chậm rãi hít vào một hơi , đẩy nhẹ cánh cửa bước vào…
Vào thì đã vào rồi, nhưng thật lâu cũng không thấy hắn bước ra, bên trong lại càng không phát ra tiếng động gì lạ thường, làm cho hai người bên ngoài kia cũng mất cả hứng rình trộm, bỏ đi nơi khác uống trà tán gẫu…
…
Như người ta vẫn thường nói, thời gian như một dòng suối chảy mãi không ngừng. Chớp mắt, một canh giờ đã trôi qua.
“ Cạch ” Tiếng kẽo kẹt đặc trưng của chiếc cửa gỗ bất ngờ vang lên.
Từ trong Vọng Nguyệt Các, một thân ảnh tiêu soái phong lưu đường hoàng bước ra ngoài , theo sau hắn là một hình dáng yêu kiều nhỏ nhắn. Trên khuôn miệng hai người ý cười vẫn còn chưa dứt. Nếu để ý kĩ, có thể thấy trên gò má nữ nhân còn vương chút mây hồng.
Vũ Thần hiện tại hạnh phúc đến nỗi hắn cười không khép miệng lại được, trên mặt lại còn có chút đắc ý, bộ dáng lúc này thật khiến người ta muốn xông lên đạp ấy cái để bõ tức. Tuy nhiên, để tránh mất đi phong thái trước mỹ nhân, hắn nhanh chóng giả bộ ho khan vài tiếng, sau đó lại trở về dáng vẻ ngày thường, một thân khí thế đế vương nghiêm nghị. Dù cho khóe môi không vì thế mà không nhếch lên.
Nữ nhân bên cạnh cũng đã biết hắn đang cố nén cười, cho nên lòng nàng càng cảm thấy nhẹ nhõm và thoái mái hơn. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười. Nữ nhân này không biết rằng, đã rất lâu nàng không nở nụ cười vì hạnh phúc như vậy rồi. Cho nên, nhất thời, tất cả niềm vui cùng sự hạnh phúc đều được nàng đem gửi vào trong đó. Nụ cười của nàng đẹp như đóa mẫu đơn dịu dàng khoe sắc dưới ánh nắng ban mai, dóa hoa đó thỏa sức mà đắm mình trong những giọt sương tinh khiết, không hề vướng chút hồng trần. Tin tưởng rằng, nếu muốn tìm một nữ nhân khác cũng sở hữu nụ cười như thế này, chỉ sợ là “vạn kiếp bất kiến”.
Vũ Thần đứng bên cạnh mải mê ngắm nhìn một hồi. Nữ nhân của hắn so với tiên nữ giáng trần còn hơn gấp vạn lần a !
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, tràn đầy vẻ si mê của nam nhân kia đang nhìn mình, gò má nữ nhân này lại càng đỏ hơn, đầu đã cúi xuống nhìn những ngón chân, hai tay đan lại bối rối.
“…Đừng..nhìn như vậy..”
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
11 chương
31 chương
49 chương
200 chương
337 chương
78 chương
201 chương