Vọng Nguyệt Các. “ Tiểu thư , tiểu thư, không hay rồi, không hay rồi…” Nhu nhi chạy hớt hải từ khuôn viên vào, khuôn mặt đỏ hồng vì chạy, giọng điệu gấp gáp vô cùng. “ Suỵt” Bất Diệp vừa ra khỏi phòng Phong Lữ, nàng vội quay người ra làm dấu hiệu im lặng với cô bé. “ Phong Lữ vừa mới ngủ, nhỏ tiếng thôi.” Nhu nhi lập tức bịt miệng mình lại, cô bé vuốt ngực, hít thở mấy hơi, lấy lại không khí để nói chuyện : “ Hoàng…hoàng thượng đến rồi…đúng như tiểu thư đã nói..” “ Quả nhiên…hắn ta không dễ dàng buông tha tỷ ấy…” Bất Diệp mắt lóe sáng, nàng khẽ mỉm cười. “ Giờ phải làm sao đây tiểu thư ? Hoàng thượng sau khi ngồi nói chuyện với Phong tướng quân bèn nảy ra chủ kiến muốn đi thăm quan Phong phủ. Giờ người đang tiến dần về phía Vọng Nguyệt các rồi…” Nhu nhi cắn cắn môi. “ Hừ…thăm quan ? Lấy cái cớ nghe không lọt tai chút nào…Chẳng qua hắn muốn đi tìm Phong Lữ mà thôi….” Bất Diệp nhíu mày, nàng đưa tay lên chống cằm, ánh mắt hướng ra phía khuôn viên đằng xa. “..Còn nữa tiểu thư, hoàng thượng nói người muốn yên tĩnh nên không cho Phong tướng quân cùng các vị phu nhân đi theo. Ngay cả thái giám tiểu Phúc tử luôn hầu cận bên cạnh cũng không ngoại lệ..Mọi người ai ai cũng khó hiểu , tò mò nhưng không dám lên tiếng.” Nhu nhi ngẫm nghĩ lại, cô bé liếc liếc mắt. Bất Diệp thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nàng lại nhíu mày. Xem ra, cơ hội để Phong Lữ không phải tiến cung là rất ít. Hắn đã dứt khoát, khả năng xoay chuyển tình thế gần như không có. Đành phải thuận theo ý trời vậy. “ Em lui xuống trước đi. Khi nào ta gọi thì hãy mang trà nước đến bàn đá ở khuôn viên..” Bất Diệp nhẹ giọng. Nhu nhi hơi lưỡng lự, song cô bé nhanh chóng gật đầu, xoay người rời khỏi. Dựa vào cây cột nâu đậm phảng phất mùi hăng của gỗ, Bất Diệp thở dài. Không ngờ xuyên không tới triều đại này rồi, nàng lại có thể gặp được vị hoàng thượng cao cao tại thượng trên ngai vàng. Hy vọng nam nhân này không chuyên quyền, độc đoán, nếu không, e rằng Phong Lữ sẽ gặp họa lớn. Phong Lữ tuy dáng vẻ yếu đuối nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Thật khó để tìm một nữ tử như vậy trong thời cổ đại này. “ Trẫm muốn nàng trở thành phi tử của trẫm ” Hầu hết các cô gái nghe được những lời như vậy đều sẽ nhảy cẫng lên hoặc ngất vì sung sướng. Họ đâu có được bình tĩnh như Phong Lữ., cũng không thể lý trí như vậy được. Nữ nhân thời cổ đại không được tự quyết định hạnh phúc của họ, cũng không thể theo đuổi những thứ họ muốn. Mọi việc đều phải do cha mẹ sắp đặt, không được oán thán, than thở. Thật khiến người ta chạnh lòng ! Tuy nàng đến đây đã được gần nửa năm, nhưng không có nghĩa nàng sẽ ở lại đây mãi mãi. Đối với một số việc , nàng cũng không thể bắt ép bản thân thích nghi được. Sau này, khi mọi chuyện lắng xuống, nàng sẽ tìm một nơi yên tĩnh, sống nốt phần đời còn lại trong sự an nhàn… Cuộc sống ở hiện đại vốn đã phức tạp, thoát được khỏi nơi đó nàng không có gì phải hối tiếc. Nay đã đến cổ đại, nàng không muốn một lần nữa lại rơi vào vòng xoáy đó. Chỉ là, trong lòng nàng, giờ đã có thêm một mối bận lòng nữa…Đến lúc đó, nàng không biết có thể rời khỏi hắn hay không… “…Đây là Vọng Nguyệt các… ?” Một thanh âm trầm ấm lạ thường vang lên Bất Diệp. Không khó để nghe ra, là thanh âm của một nam tử. “ Đến rồi” Bất Diệp bừng tỉnh, nàng đứng thẳng người dậy, mắt ngước lên nhìn người trước mặt. * * * Sau khi bỏ lại Phong tướng quân cùng gia quyến của ông ta, Vũ Thần một mình đi theo chỉ dẫn vừa nghe được. Dần dần, tiến tới nơi được gọi là Vọng Nguyệt các. Cũng là nơi mà nàng đang ở. Lòng hắn bỗng trỗi dậy nhiều cảm giác rất khó tả, vừa vui mừng vừa lo sợ. Bàn tay nắm chặt lại vì căng thẳng. Nhìn qua cảnh sắc trước mặt, hắn lên tiếng tự hỏi : “ Đây là Vọng Nguyệt các ?”. “ Bái kiến hoàng thượng..” Bất Diệp bước tới trước mặt Vũ Thần, thỉnh an theo đúng phép tắc. Nhưng lời nói của nàng thì chẳng hề kính cẩn chút nào, không hề có sắc thái khiêm nhường. Vũ Thần đang mải mê suy nghĩ , đột nhiên bị một giọng nói nữ nhân xen vào, hắn vội giật mình định thần lại. Lúc này hắn mới chú ý tới nữ nhân đang đứng trước mặt hắn. Thì ra là cô nương tầm 16 tuổi, khuôn mặt thanh tú , mái tóc để dài ngang lưng, đôi mắt màu hổ phách vàng nhạt. Có điều, sao hắn lại cảm thấy ngữ điệu cô nương này nói với hắn có phần gay gắt. Nhìn lại trang phục cô nương ấy mặc trên người, khẳng định không phải là a hoàn tì nữ, Vũ Thần mới lên tiếng : “ Ngươi là…?” Bất Diệp âm thầm đánh giá nam nhân trước mặt. Được, coi như Phong Lữ biết chọn người.Namnhân này khí chất không tồi. “…Tiểu nữ là nghĩa muội của Phong Lữ tỷ, tên gọi Phong Diệp” Vũ Thần gật nhẹ đầu, sau đó, hắn chỉ nhìn vào bên trong mà không để ý Bất Diệp. Trầm ngâm một lúc, hắn mới lên tiếng : “…Lữ nhi..nàng ấy có ở bên trong không ?” Bất Diệp không vì Vũ Thần làm như vậy mà phật lòng, dù sao nàng cũng chả quan tâm đến nam nhân này, hắn nhìn hay không nhìn cũng thế thôi. Nhưng nể tình Vũ Hàn là huynh đệ với hắn, Phong Lữ lại là tỉ muội của nàng, nàng không giúp không xong. “..Bẩm hoàng thượng, gần đây sức khỏe của tỉ tỉ không được tốt, vừa nãy thấy hơi mệt nên đã đi nghỉ rồi…” Nói xong, nàng ngừng một chút, liếc mắt lên, để ý thấy sắc mặt Vũ Thần có chút biến đổi, nàng cười mỉm. Vũ Thần nhíu mày, bàn tay nắm lại tạo hình quyền, ánh mắt pha trộn giữa bi thương và giận dữ. Hắn lập tức bước lên trước, tay giơ lên định đẩy cửa bước vào, bộ dáng dứt khoát phải đem chuyện này nói cho rõ ràng với Phong Lữ. “..Hoàng thượng, thứ lỗi cho tiểu nữ mạo phạm, tốt nhất lúc này ngài không nên vào trong….” Bất Diệp nhanh chóng đuổi theo Vũ Thần, nàng giơ hai tay đứng chắn trước cánh cửa, ánh mắt uy hiếp kịch liệt. Tuyệt đối không để Vũ Thần vào trong. Nàng lạnh lùng nhìn Vũ Thần, trong lòng cũng chẳng hề bận tâm khi mình đang nói chuyện “bằng vai phải lứa” với hoàng thượng, cũng chẳng hề để ý người này chỉ nói một câu cũng sẽ khiến nàng mất đầu .