Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 103
__ “ Hoàng thượng giá lâm ! Tướng quân Phong Luân mau ra nghênh đón” Cái giọng eo éo mang âm điệu riêng biệt của tiểu Phúc tử bất ngờ vang lên, báo hiệu một người cực kì quyền thế đang bước vào Phong phủ.
Không sơ suất như những lần trước, Vũ Thần lần này cẩn thận mang theo cả đám thái giám cùng nô tì trong cung vi hành đi theo, bên mình còn đem theo cả tấm kim bài sáng chói.
Người ngoài dù chỉ liếc qua cũng đủ biết, người này tuyệt đối không thể động vào.
Trong Phong phủ.
Phong tướng quân cùng Vân phu nhân đang ngồi thưởng trà trong khách đường, lòng buồn rầu khôn xiết về chuyện của Phong Lữ. Đột nhiên, hai người nghe thấy một âm thanh eo éo quái lạ, nhất thời họ có chút thất thần. Không tin nổi.
“ Phu nhân, vừa rồi nàng có nghe thấy gì không ?” Phong tướng quân đặt chén trà xuống, nhíu mày nghĩ lại xem vừa nãy mình có nghe nhầm không . Chẳng lẽ ông đã già như vậy rồi, tai nghe đã bắt đầu nghễnh ngãng ?
“..Có..lão gia..hình như đó là giọng nói của một thái giám…” Vân phu nhân gạt tâm sự trong lòng sang một bên , ngẫm nghĩ lại thanh âm vừa nãy. Bà cũng có chút không tin được, sao lại có thái giám ở Phong phủ chứ ?
Lúc này, thanh âm eo éo kia đã làm cho hai người bừng tỉnh.
__ “ Hoàng thượng giá lâm ! Phong tướng quân mau ra nghênh đón” Thái giám tiểu Phúc tử một lần nữa cất cao giọng nói vô cùng đặc biệt của mình. Lần này âm lượng có vẻ to hơn trước, hẳn nhiên là hắn đang rất sốt ruột. Thái giám tiểu Phúc tử cau mày, Phong tướng quân này, đi đâu mà không ra nghênh đón Hoàng thượng, chẳng lẽ ông ta muốn bị phạt cấm túc thêm vài tháng nữa sao. Hành xử thế nào lại dại dột để hoàng thượng chờ đợi thế này ?.
Vũ Thần đứng khoanh tay sau lưng, mắt đối diện với cánh cửa gỗ sơn màu đỏ sẫm . Ánh mắt phảng phất một sắc thái kiên định.
Phong Lữ, trẫm đã đến tận đây rồi, nàng hãy cho trẫm một câu trả lời rõ ràng.
* * *
“ Hạ thần tội đáng muôn chết ! Vừa rồi tiếp đón thánh giá chậm trễ, xin hoàng thượng trách tội” Tướng quân Phong Luân quỳ gập gối trước Vũ Thần, trong lòng rối như tơ vò. Trời ạ ! Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên đến Phong phủ thế này ?. Người cũng không báo trước, thật làm cho ông xoay xở không kịp.
“ Xin hoàng thượng trách tội” Một dãy người, từ Đại phu nhân, Nhị phu nhân cho đến Nhị tiểu thư Phong Nguyệt, Tam tiểu thư Phong Ngân, tỳ nữ hay gia nô đều quỳ xụp xuống , hô vang,
Vũ Thần ngồi xuống chiếc ghế ở chính điện, hắn đảo mắt một vòng qua gia quyến của Phong tướng quân.
Không có Phong Lữ.
Trong lòng hắn thầm than nhẹ, giờ nàng vẫn đang nhốt mình trong phòng sao ?. Ngay cả khi đã đặt chân đến đây, Lữ nhi à, tại sao trẫm lại cảm thấy nàng đang chối bỏ trẫm ?
Mải mê suy nghĩ trong lòng, Vũ Thần sắc mặt âm âm u u , nhìn không ra biểu tình gì hết. Hắn không hề nói “miễn lễ” cho những người kia, cứ để mặc họ quỳ dưới đất như vậy.
Thái giám tiểu Phúc tử âm thầm kêu khổ, hắn liếc liếc Phong tướng quân. Ông xem đi, đều tại ông hại hết đó, hoàng thượng giáng tội đừng oán trách tôi nha.
Phong tướng quân không còn cách nào khác, giờ cũng chỉ đành quỳ dưới đất như vậy thôi.
Đám gia nô và tỳ nữ không dám ho he một tiếng, cái miệng như được dán bởi keo dính siêu hạng.
Bầu không khí yên lặng đáng sợ này phải diễn ra đến hơn mấy phút. Lúc này, Vũ Thần mới nhẹ nhàng lên tiếng : “ Đứng dậy cả đi”.
“ Tạ ơn hoàng thượng” Mọi người đều âm thầm thở phào, cảm giác khoan khoái như vừa nhấc được tảng đá đang đè nặng trên ngực.
“Hôm nay trẫm chỉ muốn trò chuyện với Phong tướng quân đôi câu, nên cũng không cho người báo trước, hi vọng Phong tướng quân không trách trẫm đã làm ngươi khó xử. Phải rồi, hai vị phu nhân đây cũng ở lại cả đi.” Vũ Thần nhìn qua Phong tướng quân, hắn khẽ mỉm cười.
“ Được tiếp chuyện hoàng thượng là vinh hạnh của hạ thần ! Hạ thần nào dám thấy khó xử! Người đâu dâng trà !” Phong tướng quân khảng khái đáp.
* * *
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
54 chương
48 chương
36 chương
93 chương
5 chương
107 chương