Sau khi nghe Phong Lữ kể rõ ràng mọi chuyện, Bất Diệp rơi vào một mảng trầm lặng. Nàng không có bất cứ sắc thái gì lộ ra trên gương mặt, cũng không nói lời nào. Đôi mắt hổ phách chỉ đăm chiêu nhìn Phong Lữ. Phong Lữ cũng hiểu sự việc đã diễn ra vô cùng phức tạp, cho nên nàng cũng không mong Bất Diệp có thể cho nàng lời khuyên ngay lập tức. Nàng chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, quyết định chốc lát của nàng giờ lại ảnh hưởng đến cả gia tộc. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, là người đứng trên vạn người, một lời nói ra tùy ý đều có thể cướp đi sinh mạng người khác, không ai không phục tùng. Từ chối làm phi tử của Hoàng thượng, đây là tội chống lại thánh chỉ, có thể dẫn đến họa diệt môn cho Phong gia - một gia tộc đời đời phụng sự cho hoàng triều trên chiến trường. Thế nhưng, nàng không hề hối hận. Làm phi tử của Hoàng thượng ? ..Nàng không làm được. Bắt nàng đem tình cảm chỉ có thể trao ột người dành cho Vũ Thần ? Nàng cũng không làm được. Cho dù , trong lòng nàng thật sự rất yêu người ấy… Cho dù, nàng thật sự vui sướng khi Hoàng thượng nói rằng muốn nàng trở thành phi tử của người, muốn nàng ở bên cạnh người mãi mãi .. Nhưng… nàng rất sợ, cũng rất băn khoăn, nếu như nàng trao trọn tình cảm của mình cho Vũ Thần rồi, liệu sau này nàng có hối hận không ? Có hối hận vì đã bước vào chốn thâm cung đáng sợ, nếu may mắn thì sống trong sung sướng, nếu đen đủi thì một khắc đã mất mạng ? . Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân bình thường , trong lòng cũng luôn mong có được niềm hạnh phúc, có được tình yêu của người mình yêu, có được một gia đình êm ấm. Điều đó là hoàn toàn giống như bao nữ nhân khác. / Vậy, thử hỏi, nàng có thể có được những điều ấy khi ở bên Vũ Thần không ? . Tuyệt đối không thể. Chốn thâm cung là nơi luôn trải đầy cạm bẫy, tính mạng có thể rời đi bất cứ lúc nào. Mỗi lời nói ra đều phải nhìn trước ngó sau, nơm nớp sợ nói sai điều gì sẽ mang họa sát thân . Sống như vậy có thể gọi là sống sao ?. Nàng không muốn nửa cuộc đời sau này là những tháng ngày đau khổ. Nếu đó là cái giá để nàng được ở bên cạnh Vũ Thần, vậy thì nó quá đắt. Thế nên, nàng nguyện chôn chặt tình cảm của mình, một khắc cũng không để nó bộc phát ra, chỉ mong người ấy đừng vì nàng mà gây khó dễ cho Phong gia. Nếu như người ấy muốn trừng phạt, thì nàng sẽ là người duy nhất gánh tội. Một mình nàng gây ra, tất nhiên phải là một mình nàng chịu. Suy cho cùng, nàng quá yếu đuối, đã không dám vươn tay ra nắm lấy hạnh phúc. Cho rằng hạnh phúc giống như bông hồng đỏ đẹp đẽ, muốn hái được nó, ắt sẽ phải nếm trải đau đớn do gai đâm. Hạnh phúc tuyệt đối không dễ dàng. Phong Lữ cười nhạt, nụ cười của nàng phảng phất như cơn gió mùa đông chợt tan biến, vừa lạnh lẽo lại vừa thâm trầm. Người ta nói nữ nhân buồn vì tình có vẻ đẹp mê người mị hoặc. Câu nói này quả cũng không sai. Đây là lần đầu tiên Bất Diệp nhìn thấy Phong Lữ cười như vậy. Nàng khẽ nhíu mày.