Thời gian vẫn trôi qua từng ngày.   Từ đầu đến cuối, tôi chỉ ở trong phòng Lộ Tây Trạch, mỗi khi muốn ra ngoài đều sẽ bị vệ sĩ ngăn lại.   Giam lỏng sao? Là giam lỏng rồi. Tôi hỏi Lộ Tây Trạch không chỉ một lần, hỏi rằng cậu ấy muốn làm gì. Nhưng Lộ Tây Trạch luôn từ chối trả lời, cậu ấy chỉ biết ôm tôi thật chặt, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai tôi: "Em là của tôi, tôi vì em mà sống." Mỗi lúc như vậy lòng tôi đều mềm nhũn, tựa như an ủi mà hôn lên gò má cậu.   Thế nhưng chuyện này thật sự không bình thường. Đúng vậy, kết quả của việc bị giam lỏng là càng ngày tôi càng thích ngủ, mỗi ngày đều dành ra rất nhiều thời gian để ngủ, hơn nữa còn mơ thấy những giấc mơ rất kỳ quái. Tôi không khỏi rùng mình.   "Két" Cửa phòng mở ra. Lộ Tây Trạch dáng vẻ mệt mỏi đi tới.   "Tỉnh rồi à." Cậu ấy ngồi bên giường vuốt ve lưng tôi, ôn nhu hỏi.   "Tôi muốn ra ngoài." Tôi cau mày, yêu cầu một lần nữa.   Lần này Lộ Tây Trạch không ôm tôi. Ánh mắt cậu ấy vô cùng quỷ dị: "Nhanh thôi, rất nhanh em sẽ có thể đi ra, tôi sẽ không ngăn cản em nữa."   Tôi còn muốn nói gì đó thì đã lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.   "Ngủ đi, ngủ đi." Cậu ấy ôn nhu nỉ non bên tai tôi tựa như tình nhân. Tôi nhắm nghiền hai mắt.   Tôi cứ vậy mà ngủ, trong mơ là màu đen. Có âm thanh. Là tiếng thiếu niên khóc. Tiếng thiếu phụ hét chói tai và tiếng gào thét của người đàn ông, tiếp theo là tiếng kêu: "Anh, anh..." Giọng nói cực kì thê lương, dường như chủ nhân của giọng nói ấy đã gặp phải chuyện thống khổ nhất trên thế gian này: "Tha thứ cho em, anh, tha thứ cho em đi..."Tình cảm cuộn trào mãnh liệt làm cho người ta hít thở không thông. Tôi chỉ biết mình đang khó chịu, đang khổ sở đến mức sắp chết.   "Tỉnh lại đi." Cảm thấy cơ thể bị lay mạnh, tôi mờ mịt mở mắt: "A?"   "Là tôi." Người đánh thức tôi hình như hơi lo lắng: "Mau tỉnh lại, thời gian không còn nhiều!"   Lộ Tây Nghiêu? Tôi dụi dụi mắt, mờ mịt nhìn cậu ta: "Sao vậy?"   "Mau đi theo tôi, lát nữa đám vệ sĩ tỉnh lại thì không ổn." Cậu ta tiếp tục lắc lắc người tôi, hét lớn.   "Đi?" Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại: "Lộ Tây Nghiêu, cậu nói gì vậy?"   "Chẳng lẽ anh không muốn rời khỏi đây sao?!" Cậu vô cùng lo lắng: "Đi mau!"   Tôi hốt hoảng mặc lại quần áo cho tử tế, xong lại bị Lộ Tây Nghiêu kéo tay chạy khỏi phòng. Tôi mơ hồ cảm thấy sau lưng mình tựa như bị một ánh mắt sắc nhọn đâm xuyên qua.    Rốt cuộc là sao vậy?   ***   Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng Lộ Tây Nghiêu dừng lại trước một nhà trọ cũ nát.   Tôi bỏ tay cậu ta sao: "Vì sao cậu..."   "Đến đây đi." Lộ Tây Nghiêu không trả lời tôi, cũng không quay đầu mà đi vào nhà trọ: "Tôi nói cho anh biết chân tướng."   Khoé miệng tôi khẽ động, đột nhiên lại không muốn biết chân tướng là gì. Bởi vì chân tướng luôn luôn là sự thật rất tàn khốc.   "Tôi nói cho anh biết." Lộ Tây Nghiêu nhợt nhạt cười: "Tôi yêu anh trai tôi."   "Hả? Yêu?" Tôi nghi ngờ nhướn mày.   "Không phải tình anh em, mà là tình yêu theo kiểu nam nữ." Lộ Tây Nghiêu thản nhiên nói: "Giống như tình cảm mà anh dành cho anh trai tôi."   Tôi nghẹn lời.   "Thế nhưng anh ấy thích anh." Đôi môi không chút huyết sắc của Lộ Tây Nghiêu chậm chạp mấp máy: "Mười năm trước tôi biết anh ấy thích anh. Anh không biết khi anh ấy được anh thổ lộ xong đã như thế nào đâu, trước đó tôi vẫn nghĩ rằng anh trai sẽ không bao giờ có thể thoải mái mà cười to như vậy."   Tôi ngẩng đầu tiếp tục nghe, không trả lời.   "Anh ấy rất vui, vui vô cùng, vốn muốn ngày thứ hai sẽ cho anh một bất ngờ, thế nhưng anh ấy lại không có cơ hội. Ngày đó anh ấy đẩy tôi ra, bị xe tải đâm phải. Sau tai nạn ấy, anh ấy trở thành người thực vật." Lộ Tây Nghiêu như có như không mỉm cười: "Thời gian đó có lẽ là thời gian đẹp nhất trong đời tôi, mỗi ngày đều có thể nhìn người mình thích nhất say ngủ, không cần lo sợ anh ấy sẽ rời đi. Thế nhưng tôi biết, cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài lâu, vì tôi hiểu rất rõ anh trai của tôi. Người như anh ấy, tuyệt đối sẽ không cho phép mình nằm như vậy cả đời. Quả nhiên vài năm sau, anh ấy tỉnh."   Tỉnh? Tôi cả kinh, nỗi bất an càng lúc càng dâng cao trong lòng.   "Đương nhiên tôi rất vui, thế nhưng tôi lại phát hiện ra..." Sắc mặt Lộ Tây Nghiêu tái nhợt như tờ giấy: "Anh ấy đã chết."   "Cái gì?" Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, đầu óc không kịp phản ứng.   "Anh ấy đã chết." Lộ Tây Nghiêu lạnh lùng nói: "Không có tim đập, không có mạch đập, không có mọi đặc điểm mà một người sống nên có. Anh có biết vết đỏ trên người anh ấy là gì không?"   Cả người tôi rét run, không kìm được mà run rẩy: "Không phải là do cậu làm sao!?"   "Không phải, tôi nói cho anh biết, đó là vết thi ban(*)." Lộ Tây Nghiêu thản nhiên nói: "Những điều này về sau tôi cũng mới phát hiện ra."   (*) Vết xuất hiện trên xác chết.   "Tôi ái tử thi, đơn giản vì tôi yêu anh trai tôi." Khuôn mặt Lộ Tây Nghiêu dần dần ướt đẫm nước mắt, cậu nức nở: "Tôi không sợ anh ấy, nhưng anh ấy hận tôi, anh ấy quên mất lí do mình chết, nhưng vẫn không quên hận tôi!! Anh ấy vẫn nhớ kĩ anh, nhớ kĩ anh... vì thế, anh ấy mới muốn..."   "Muốn thế nào?" Tôi thật thà hỏi lại.   "Muốn biến em thành sinh vật giống như tôi, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau." Lời nói ôn nhu mang theo rét lạnh xuất hiện bên tai, tôi cứng ngắc quay đầu, thấy Lộ Tây Trạch mê luyến nhìn mình: "Được không?"   Tôi hiểu rồi, Lộ Tây Trạch nhốt tôi, tôi thích ngủ, mà những giấc mơ kì lạ kia, đó rõ ràng là của Lộ Tây Trạch.   "Em sợ." Lộ Tây Trạch chậm rãi ngồi xuống, cầm tay tôi đặt lên ngực cậu ấy. Nơi đó rất lạnh, không hề phập phồng. "Tôi vì em mà sống, ai sợ tôi cũng được, nhưng chỉ có em, em không được sợ."   Tôi mờ mịt lắc đầu, bắt đầu cảm thấy mông lung.   "Khi biết em làm bác sĩ tâm lí, tôi đã biết đây là ý trời. Tôi lợi dụng Lộ Tây Nghiêu để tiếp xúc với em, nhưng sau đó tôi không muốn doạ em sớm như vậy nên mới ngăn nó nói cho em biết sự thật. Nhưng giờ không còn quan trọng nữa, dù đã biết nhưng em vẫn trốn không thoát. Ha ha ha, Khiêm Nghĩa, cuối cùng hai ta cũng có thể vĩnh viễn ở bên nhau!"   Trước mắt là bóng đêm mênh mang. Tôi rơi vào ác mộng vô tận.   *** Không biết đã bao lâu trôi qua, sau khi tỉnh lại, tôi thấy trần nhà trắng như tuyết và nụ cười ngọt ngào của Lộ Tây Trạch. Tôi đưa tay sờ lên ngực mình. Nơi đó rất lạnh, cũng sẽ không bao giờ có nhiệt độ nữa, nhưng mà đã có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không phải sao?"   Tôi nở nụ cười.   Hết