“Sau đó thì sao?” Tô Mặc Yên hơi nhướng mày, cũng không quan tâm đến chuyện “chó ngoan, chó ngu” với anh. “Sau đó …” Lục Cẩm Bạch dừng lại. Anh do dự một lúc, không biết có nên nói chuyện anh nhảy xuống nước để cứu Tiểu Manh hay không, nhưng kết quả là chân anh bị chuột rút trong nước với Tô Mặc Yên hay không. Cô sẽ cười nhạo anh phải không? Nhiều khi còn cười thật lớn nữa! Tô Mặc Yên đè tay dựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nói ra lời vô căn cứ của cô. “Sau đó, cậu vô tình bị ngã?” Khi cô nói xong, Lục Cẩm Bạch ngay lập tức bị kích thích. Để chứng minh rằng mình không ngu ngốc như con chó Tiểu Manh ngốc nghếch, anh đã đem đầu đuôi câu chuyện nói với Tô Mặc Yên. Không có chút ý muốn dừng lại. Tô Mặc Yên đã im lặng một lúc sau khi nghe kể về toàn bộ câu chuyện. Trước khi nói, cô đã hít một hơi thật sâu. “Lục Cẩm Bạch, cậu có phải bị ngốc không?” “Tiểu Manh là con chó mà anh là con người, mạng của một con chó  với tính mạng con người cái nào quan trọng hơn mà anh không thể biết sao?” “Hơn nữa…… hầu hết những con chó sinh ra đều sẽ biết bơi. “ ” Chẳng lẽ trình độ bơi của chính cậu như thế nào trong lòng cậu không biết? “ Tô Mặc Yên cảm xúc nhịn đã lâu có chút mất kiểm soát. Đến nỗi Từ Thanh Thành, sau khi tiễn đạo diễn vừa mới trở về, đã bị giọng điệu gay gắt, nghiêm khắc của cô dọa sợ. Đứng sững sờ ở cửa phòng bệnh, đi vào cũng không được, lùi cũng không xong. Điều quan trọng nhất là phản ứng của Lục Cẩm Bạch trên giường. Anh ta không hề ý thức được mình đang bị chỉ trích, đôi môi mỏng cong lên, niềm vui không kiềm chế được gần như tràn ra khỏi đôi mắt đào hoa. “Cậu đang lo lắng cho mình?” Từ Thanh Thành: “…” Tại sao trước đây mình không phát hiện Lục Cẩm Bạch là yêu đương vào là như mất não như vậy? Không biết ai trên các phương tiện truyền thông nói về thời điểm yêu đương, thề thốt rằng anh là một lòng hướng tới sự nghiệp. Từ Thanh Thành đã lên kế hoạch chuẩn bị PR trong tương lai thế mà lại bị Lục Cẩm Bạch tát một cái vào mặt. Tô Mặc Yên đang cảm thấy mất kiểm soát, hoàn toàn chìm đắm trong ký ức khi Lục Cẩm Bạch hôn mê được đưa lên bờ. Giống như Lục Cẩm Bạch, cô không để phát hiện Từ Thanh Thành đang lặng lẽ bước vào phòng. Khi Lục Cẩm Bạch hỏi lại, cô mới từ mất kiểm soát phục hồi lại lý trí Đôi mắt quay đi chỗ khác, cô muốn phủ nhận. Nhưng lại người đàn ông tiếp tục nói: “Lúc đó mình cũng không nghĩ nhiều như vây” “Chỉ nghĩ rằng nếu Tiểu Manh chết đuối, cậu có thể sẽ khóc.” “Nhưng Mặc Yên à …” “Mình không muốn nhìn thấy cậu khóc. ” Giọng nam mang theo một cảm giác bất lực. Nó dần dần lan rộng trong phòng bệnh im lặng, và đánh một cách mạnh mẽ vào trái tim của Tô Mặc Yên. Đôi mắt cô đơ ra trong một giây, cô có chút hoảng hốt. Sau đó ngoài đầu nhìn lại, tỏ vẻ bình tĩnh nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, tim đập thình thịch. Lục Cẩm Bạch bị cô nhìn đến mức đỏ hết cả tai. Vội vàng dời tầm mắt, anh tình cờ nhìn thấy Từ Thanh Thành đang đứng ở cửa. Đột nhiên có cảm giác đang bí mật thổ lại bị nhìn thấy, tim đập càng nhanh hơn. Anh trừng mắt  nhìn Từ Thanh Thành chằm chằm, giọng nói không nhẹ nhàng, ấm áp như khi nói chuyện với Tô Mặc Yên. Có chút ủ rũ: “Nghe trộm bao lâu rồi?” Suy nghĩ của Tô Mặc Yên đã bị anh kéo lại. Theo tầm mắt của người đàn ông,nhìn về phía cửa phòng và nhìn thấy Từ Thanh Thành. Gạt đi đống cảm xúc lộn xộn, Tô Mặc Yên đứng dậy. Từ Thanh Thành bị bắt gặp gãi gãi sau đầu với vẻ mặt vô tội: “Tôi không muốn nghe trộm …” Tô Mặc Yên chào hỏi với anh ta. Sau đó, cô  nói với Lục Cẩm Bạch trên giường, “Cảm ơn vì lòng tốt muốn cứu Tiểu Manh của cậu  .” Giọng điệu của cô ấy trở lại giọng điệu lịch sự, xa cách như trước. Lục Cẩm Bạch cau mày, cực kì không thích cảm giác xa cách này. Anh  cho rằng tất cả những chuyện này là lỗi của Từ Thanh Thành. Rõ ràng, trước khi anh ta quay lại, Tô Mặc Yên đã nói chuyện với anh ta bằng một giọng rất tự nhiên. Vì vậy, Lục Cẩm Bạch nhìn chằm chằm, trừng mắt nhìn vào Từ Thanh Thành trong suốt thời gian còn lại. Sau đó, Từ Thanh Thành thật sự không thể chịu đựng được nữa, liền tìm cớ làm thủ tục xuất viện cho Lục Cẩm Bạch. Nhanh chóng chuồn đi. Ngay sau khi anh ta rời đi, Lục Cẩm Bạch rời khỏi giường và đi đến ghế sô pha. “Yên Yên, Cậu đã xem đoạn video cậu cứu mình chưa?” Tô Mạt đang cầm điện thoại di động chơi Anipop để giết thời gian. Cô  vẫn chưa dám lướt Weibo nên cô càng không biết về đoạn video mà Lục Cẩm Bạch đã nói. Khi nghe người đàn ông hỏi,đầu cô cũng không thèm nâng Cô chỉ mơ hồ cảm thấy chiếc ghế sô pha bên cạnh hơi chìm xuống một chút, có một người đang tiến đến gần. Lục Cẩm Bạch ban đầu muốn đến xem cô ấy chơi game. Kết quả là, khi nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Tô Mặc Yên, ánh mắt của anh ngay lập tức bị mắc kẹt ở đó. Cổ họng có chút khô khốc, anh lặng lẽ nuốt nước bọt, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Bây giờ toàn dân thiên hạ đều biết nụ hôn đầu tiên của mình đã được trao cho cậu.” Tô Mặc Yên dừng ngón tay cái trên màn hình điện thoại Nghiêng đầu nhìn hắn, đôi lông mày lá liễu nhếch lên, ánh mắt cũng trong trẻo như giọng nói. “Đó là hô hấp nhân tạo.” Lục Cẩm Bạch nghẹn lời. Khuôn mặt đẹp trai trắng nỏn nhanh chóng nhuộm màu đỏ tươi, và anh nín thở một chút. Cho đến khi Tô Mặc Yên nhận ra khoảng cách giữa bọn họ quá gần, cô mới tránh sang một bên. Người đàn ông như vừa mới được hút thở và hít một hơi thật mạnh. Vừa rồi khi Tô Mặc Yên xoay người, chóp mũi suýt chút nữa đã chạm vào anh! Thật sự rất gần! “Mình nghĩ cậu cần giải thích vấn đề này.” “Hôn và hô hấp nhân tạo là hai việc khác nhau. Mình hy vọng người hâm mộ của cậu có thể hiểu được điều này.” Tô Mặc Yên cũng thầm nín thở một hơi. Không ngờ vừa rồi Lục Cẩm Bạch lại có thể đến gần  đến vậy. Lục Cẩm Bạch người đang thở phào nhẹ nhõm, khẽ cau mày.   Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều là môi chạm môi, có khác gì đâu?” Tô Mặc Yên nghe được, nhưng cô chỉ giả vờ như không nghe thấy. Cúi đầu xuống và tiếp tục kết thúc trò chơi. Một lúc lâu sau, lại truyền tới giọng nói của Lục Cẩm Bạch. “Mình đã nói rõ trên mạng, cậu có muốn nhìn không?” Tô Mặc Yên còn chưa đọc, nhưng mà cô đã nhận được một tin nhắn từ Phó Tri Yến. Chuyến bay của Phó Tri Yến bị hoãn và phải chín giờ tối anh ấy mới có thể hạ cánh xuống An Thành Hãy gửi một tin nhắn để nói với cô  rằng cô không cần phải đợi để cùng nhau đi ăn tối Ngay khi nhận được tin nhắn, Tô Mặc Yên liền thoát game. Lục Cẩm Bạch ngồi bên cạnh chính mắt nhìn thấy cô bấm vào tin nhắn, liền đứng dậy xem lại tin nhắn, dường như cố ý tránh mặt anh. Trước bữa trưa, Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch cùng nhau trở về khách sạn mà đoàn chương trình đã thu xếp. Trong bữa ăn, Tạ Giai Giai và một số người đã lần lượt đến hỏi han về sức khỏe của Lục Cẩm Bạch. Nhưng không ai hỏi tại sao Lục Cẩm Bạch lại rơi xuống nước. Nhưng vào buổi chiều khi Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch quay xong các hoạt động bị trì hoãn vào buổi sáng, một tin đồn đã lan truyền trên mạng. Sau khi ghi hình chương trình, Tô Mặc Yên nhận được cuộc gọi từ người đại diện của cô, Thẩm Ái. Vừa mới nhấc máy đã đi thẳng vào vấn đề: “Yên Yên, trên mạng nói rằng Tiểu Manh đuổi theo mới làm cho Lục Cẩm Bạch rơi xuống nước, có đúng không?” Lúc đó Tô Mạt mới trở về phòng khách sạn. Lúc đó Tô Mặc Yên đang định đi tắm và thay quần áo, sau đó chào tạm biệt đoàn diễn. Nghe Thẩm ái nói vậy, động tác cởi quần áo của cô hơi dừng lại. Sau đó, cô lập tức phủ nhận: “Giả”. “Sau đó, em có thể nhờ Lục ảnh đế  giúp đỡ giải thích dùm được không”. “Sự kiện này đã được đăng tải trên Internet, và sự giận dữ của người hâm mộ đã lan từ Weibo của em tới official weibo của công ty chúng ta.. “” “Em đừng lên mạng xem, đầu tiên là đi tìm Lục ảnh đế hỏi một chút xem anh ta có sẵn sàng  giúp đỡ không. “ Giọng điệu của Thẩm Ái thực sự nghiêm trọng, Tô Mặc Yên cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này. Vì vậy cô đồng ý, cúp điện thoại, mặc lại quần áo. Vừa mang vừa đi ra ngoài. Lúc cô vừa mới mở cửa, áo len trên người còn chưa chỉnh lại, làn da trắng sứ ở eo đã đập vào con ngươi của Lục Cẩm Bạch đang chuẩn bị gõ cửa. Hơi thở của người đàn ông cứng lại,  bàn tay đang để giữa không khí của anh rút về phía sau một cách máy móc. Âm thầm nắm chặt lại, thu hồi ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt Tô Mặc Yên: “Cái kia …. eo của cậu trắng quá.”.