Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 96 : Một nơi ấm áp không có gió tuyết, chỉ có ánh nắng ngập trà

Bây giờ tôi mới ý thức được sự “điên” của Thuần Hy, vì anh nói đi du lịch là đi ngay. Nên chúng tôi bèn trốn học cùng nhau đến một nơi gọi là “đồng cỏ thiên đường” cách rất xa thành phố. Nói theo kiểu Thuần Hy đó là một nơi ấm áp không có gió tuyết, chỉ có ánh nắng ngập tràn. Quả thực tuy mùa xuân đã đến rất lâu rồi, nhưng thành phố này vẫn mưa bụi kéo dài không ngớt rất đáng ghét, cứ ở đây mãi thì tim tôi cũng đến mọc nấm mốc mất! Bên kia thì khác hắn, khắp nơi là thời tiết gi­ao mùa xuân hạ rực rỡ, ánh nắng ấp áp rực rỡ không thể nào tả nổi. Tôi đặt vào trong túi hai chiếc cốc đáng yêu đã mua, để chúng đi du lịch cùng chúng tôi. Chúng bây giờ đã hoàn toàn biến dạng, vì tôi ép Thuần Hy phải tiến hành cuộc đại gia công tình yêu lên đó - bắt anh vẽ lên cốc lần lượt hình man­ga của hai chúng tôi, còn tôi viết lên đó tên của mỗi đứa. Đây chính là cặp cốc tình nhân của chúng tôi. Sau này mỗi lần đánh răng súc miệng, tôi sẽ dùng chiếc cốc màu trắng có hình man­ga và có tên của Thuần Hy, còn Thuần Hy đương nhiên sẽ dùng chiếc màu hồng đào tượng trưng cho tôi. Chúng tôi đến đồng cỏ thiên đường đúng9giờ sáng. Woa woa! Quả đúng là ấm áp đến mê người, ánh nắng ve vuốt chúng tôi như đang ve vuốt trẻ con. Thoải mái quá, thoải mái quá! Bầu trời giống như giọt nước xanh trong vắt, đẹp đến nỗi có cảm giác như không phải là thực. Đồng cỏ thiên đường? Thiên đường? Thiên đường?? Cũng không biết ai đã đặt cái tên huyền ảo nhẹ nhàng bay bống như thế, có điều thật sự là rất đúng với thực tế. “Thuần Hy, chúng ta cũng đi thuê một chiếc xe đạp đế lên núi được không?” Nhìn thấy một cặp tình nhân cưỡi xe đạp lướt ngang qua trước mặt, tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. “Được” Lần này anh không nói “ừ” nữa, cótiến b Tôi nhảy lên yên sau, vui vẻ vòng hai tay ôm eo Thuần Hy, anh bắt đầu đạp xe đưa tôi bay vèo vèo. Không khí tràn ngập mùi hương hoa không rõ tên, tôi không nén được phải hít mạnh vài hơi. Hum! Thơm quá ỉ Giống như mùi vị Pud­ding mà tôi yêu nhất !!! ừ, trong túi hình như vẫn còn một mấu pud­ding, lấy ra ăn luôn. Tôi thoải mái ngồi sau xe vừa ăn vừa thường thức phong cảnh. Thuần Hy lái xe vững quá, mà tư thế thì cực kỳ đẹp! Đúng không hố danh là thiên tài, thiên tài làm gì cũng thiên tài! Đúng là càng lúc càng khâm phục mắt nhìn người của tôi! Ha­ha. “Thuần Hy, đạp xe lâu thế rồi, anh có mệt không? Chỗ em có pud­ding này, đút cho anh một miếng xem như thưởng nhé!” “Không cần.” Ôi, dám từ chối tấm lòng của tôi? Tôi phải bắt anh ăn, bắt anh ăn mới được. “Thuần Hy, ngoan, há miệng ra nào, a...” Tôi vươn dài tay ra, cố gắng đấy chiếc thìa nhỏ đầy pud­ding đến miệng anh. “Nguy hiểm, đừng đùa!” Chiếc xe dường như cũng giúp chủ nhân của nó kháng nghị tôi, bắt đầu đảo qua đảo lại sang trái sang phải, cuối cùng cũng hất văng tôi ngã xuống đất. “Á Á...” “Em không sao chứ?” Thuần Hy luống cuống nhảy xuống xe. Một người lúc nào cũng bình tĩnh như anh, lúc này cũng bắt đầu biết căng thắng rồi. “He he, không sao, không sao, đầu gối rách tí da thôi ấy mà. He he.” Tôi có phần hoảng hốt, rút chân mình ra khỏi tay Thuần Hy. “Anh bảo em đừng có động đậy mà.” “Tại anh không chịu phối hợp, không chịu ngoan ngoãn há miệng ra!” Kim Thuần Hy đáng ghét! Ối da! A_A “Còn bảo không sao!” Anh lại chụp lấy chân tôi, mà còn ... mà còn hả hơi vào đó. Hơi thở nóng bỏng của anh khiến tôi đỏ mặt, tim đập thình thịch. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch... “Còn đau không?” Sự dịu dàng tră năm mới có một lần này khiến tôi vui mừng khôn xiết. “Hừ-? Không đau nữa, không đau nữa. He he.” Thực ra vẫn còn đau... “Cứng miệng!” Hình như anh có tia X nhìn thấy tất cả vậy-. “... Này-! Anh làm gì thế?” Tôi bất đắc dĩ hét lên, bởi vì, bởi vì...bởi vì anh lại áp đôi môi lên vết thương của tôi!!! Anh... anh ... anh đang liếm vết thương của tôi... “Ngốc, em không biết à? Nước bọt là phương thuốc chữa cấp tốc vết thương khi bị ngã hiệu quả nhất.” Anh ngang lên, mặt xi xuống giải thích nghi vấn của tôi. 0, thì ra là the! Hu-!, Cảm động quá... “Ôi-, giày chân trái của em đâu rồi?” Vật vã nãy giờ tôi mới phát hiện ra một chiếc giày đã mất tích. “Đây này”. Thuần Hy quả là thiên tài, thoáng chốc đã giúp tôi tìm ra. “Đưa cho em đi.” Tôi đưa tay ra định lấy chiếc giày trong tay anh, ai ngờ lại chụp vào không khí. “Đừng nhúc nhích!” Anh túm lấy chân tôi, chuẩn bị mang giày vào cho tôi. Cái tên này, sao phải thế, đang thể hiện sự thần phục tôi ư? He he, không cần đâu, không cần đâu, vợi chồng đôi bên bình đắng mà. “Không không, he he, để em tự làm đi! Tự em làm!” Tôi tiếp tục níu kéo giằng co chiếc giày. Không đúng, cái người níu kéo giằng co là anh mới đúng. “Quách Tiễn Ni...” Anh nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vô cảm, ánh mặt lạnh lùng như người đòi hồn đến từ địa ngục. Cách xưng hô cả tên lẫn họ và ngữ điệu kéo dài chứng minh cho một điều: Nếu tôi không ngoan ngoãn nghe theo anh, thì tôi chết chắc! Tôi mới thưởng thức được vị ngọt ngào của tình yêu, đương nhiên không thể nào chết sớm được rồi-, thế nên chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời anh, đế mặc anh mang giày vào cho tôi-, Ha ha! “Ngồi lên”. Thuần Hy đấy chiếc xe đạp lại gần, dìu tôi ngồi lên yên sau. Sau đó anh cấn thận dè dặt đẩy xe đi, đưa tôi men theo con đường núi có dòng suối uốn quanh róc rách đế tiến lên đỉnh núi...