Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 93 : Áo len ám màu đỏ mặt trời

“Mua xong rồi, về được chưa?” Thuần Hy lại giục tôi về nhà rồi. Hôm nay anh bị sao thế nhỉ, căn phòng bé tí đócó sức hấp dẫn lớn thế sao? Còn lớn hơn sức hấp dẫn của tôi cơ à? Này, Quách Tiễn Ni mi bị gì thế, tại sao lại ghen tuông vớ vẩn với căn phòng bất động kia được? “Em - không - về...” Tôi làm mặt hề với anh, rồi lại thoăn thoắt chạy về phía trước. Ôi, cửa hàng quần áo mới mở này có rất nhiều áo len đẹp quá! Mua một chiếc cho Thuần Hy vậy, nhất định anh sẽ rất vui. Tôi nghĩ tới chiếc áo len tự đan xấu tàn bạo tôi tặng anh hồi Giáng Sinh năm ngoái mà anh cũng vui vẻ mặc. Nhưng không hiểu sao anh mặc vào lại không hề thấy xấu tí nào cả. Chắc anh vẫn chưa biết đó là áo tôi tự đan nhỉ... Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lần này tôi lấy công chuộc tội, chọn cho anh một chiếc áo len tình yêu ấm nhất, xứng với anh nhất mới được. Tôi đảo qua đảo lại trong cửa hàng, cố gắng tìm một chiếc “áo len chân mệnh” hợp với Thuần Hy nhất trong thế giới áo len đủ màu sặc sỡ hoa mắt. Trong lúc lơ lãng tôi đã đâm sầm vào một người. “Em làm gì vậy? Đang chọn áo len cho anh phải không?” Cái tên này, đúng là đáng sợ, hình như chẳng chuyện gì tôi có thể giấu anh được. He he! “Ấy da, Thuần hy, em cứ nghĩ mãi, là phải tặng anh một chiếc áo len mà”. “Em đã tặng rồi”. “Tặng rồi?” Chẳng lẽ tên mê trai chết tiệt nào mạo danh tôi đã tặng áo len cho Thuần Hy? Không thể tha thứ!!! >_ “Giáng Sinh năm ngoái ấy...” Giáng Sinh năm ngoái? Anh nói đến chiếc áo len xấu dã man mà tôi đã chong mắt thức n đêm để đan cho kịp ư? Phù ~, thế thì tôi yên tâm rồi, quả nhiên không phải đứa con gái khác mạo danh tôi để tặng, tốt quá ~! Í? Khoan đã! Tôi nhớ lại tình huống lúc đó thật kỹ trong đầu... “Anh... anh... chiếc áo này ở đâu ra???” Tôi kinh ngạc chỉ vào chiếc áo trên người anh. “Lúc cô ném vào thùng rác thì tôi nhìn thấy, thấy tiếc quá nên đã mặc!” “Anh có nhìn thấy dòng chữ bên trong không?” Tôi bỗng thấy ngượng ngùng. “...Không, chỉ có áo!” Nghe câu trả lời này, trái tim thấp thỏm của tôi đã trở về vị trí cũ, cho dù có hơi hụt hẫng. “Nhưng... nhưngth­ấy nó hơi hơi xấu xí à?” Chiếc áo còn rơi ra mấy sợi len, nhìn có vẻ xộc xệch, lần này xem ra chỉ có thể hình dung bằng bốn từ - thảm không dám nhìn! Hối hận tại sao lúc đầu mình không thức thêm vài tiếng đồng hồ nữa, cho dù kết quả vẫn thế. “Quần áo mác được là ổn”. “Anh không thấy nó hơi nhỏ á?” “Vừa hay tôi đang đỉnh giảm cân”. “Nhưng, nhưng một bên ống tay ngắn, bên kia lại dài?” “Sao cô lắm lời thế, đừng giống như một bà già lắm điều chứ!” Vừa nhớ đến lúc Thuần Hy mắng tôi là bà già lắm điều, tôi đã tức muốn điên lên, không kìm được hét lớn: “Sao anh lại biết đó là áo em tặng? Rõ ràng là anh không nhìn thấy tờ giấy đó mà? p(>_ “Một chiếc áo xấu như thế, đoán ran­gay là ai tặng”. “Nhưng, nhưng mà xấu thế, tại sao anh còn mặc?” Thuần Hy lặng thinh, gương mặt hình như hơi ừng đỏ có lẽ là do ánh đèn trong cửa hàng chăng. Anh bị tôi nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng nặn ra một câu, mà lại là câu cửa miệng tôi vô cùng quen thuộc - “Đồ ngốc!” Cái gì chứ, rõ ràng anh không được trả lời được, thế mà còn mắng em ngốc! “Thưa anh, thưa chị, xin hỏi đã chọn được áo len vừa ý chưa?” Cô gái bán hàng mỉm cười đứng trước mặt chúng tôi, cung kính hỏi. “Hừm? Chiếc này”. Tôi tiện tay chỉ bừa. “Thuần Hy, anh đi thử xem”. tôi mỉm cười với Thuần Hy. Mau mặc thử xem, Thuần Hy, anh trong nụ cười của chị bán hàng đã có ý “Không mua thì đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh chúng tôi” hay sao? Tôi không muốn bị mời ra ngoài ngay bây giờ đâu. Chẳng sao, chiếc áo này không đẹp cũng vô tư, em sẽ chọn một chiếc áo hợp với anh một cách thần tốc trong lúc anh vào trong thử áo mà. Thế nhưng, Thuần Hy không nhúc nhích, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn. Cô gái bán hàng cũng không lấy chiếc áo nào đó, mà nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Có gì mà phải kinh ngạc nào, chưa nhìn thấy bạn gái mua áo len cho bạn trai à? “Thưa chị, chiếc áo ấy là áo nữa”. “Ngốc, chiếc áo đó là áo nữ”. Cô gái bán hàng và Thuần Hy lên tiếng cùng lúc, mà lại còn là kiểu câu giống hệt nhau nữa, chỉ có cách xưng hô là khác nhau thôi. Hả? Áo nữ à? *A_0* ừ nhỉ, hình như đúng là áo nữ thật. He he, he he, đúng là ngại quá, lúc nãy tùy tiện chỉ bừa một chiếc, cứ tưởng qua loa đại khái cho xong, ai ngờ chỉ bậy chỉ bạ, mất mặt thật. Kim Thuần hy đáng ghét, trừng mắt cái gì, người ta có phải cố ý đâu. Vả lại, đừng có hơi tí là gọi tôi “ngốc”, em sẽ giận thật đấy, em sẽ phản kích đấy, giống như bây giờ... “Áo nữ thì sao nào, có phải anh chưa từng mặc quần áo con gái đâu!” Cô gái bán hàng vẫn chưa kịp khép miệng lại bây giờ càng há hốc ra. Gương mặt Thuần Hy trong tích tắc đỏ bừng lên, lần này tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng, tuyệt đối không phải do ánh đàn trong cửa hàng rồi. “Quách Tiễn Ni, em còn nói bậy nữa, có tin anh bóp chết không?” Sắc mặt Thuần Hy từ đỏ thành đen, từ đen thành xanh, rồi lại từ xanh sang trắng, sau khi xoay đủ một vòng các màu như đèn xoay trong các vũ trường, cuối cùng cũng khôi phục lại như thường, mà câu đầu tiên sau khi trở lại bình thường là nghiến răng kèn kẹt cảnh cáo tôi. Xem ra, anh đã phải tốn rất nhiều công sức để điều khiển hai bàn tay mình, không chúng giương móng vuốt ra chụp lên cổ tôi. Thế nên, tôi lập tức biết ý mà im miệng lại, có điều trong lòng vẫn cảm thấy nuối tiếc. Dáng vẻ Thuần Hy lúc mặc quần áo nữ rất đáng yêu, không biết bây giờ mà mặc thì có phải càng đáng yêu hơn không nhỉ? ~A0A~ “Thuần Hy, nếu không thì anh tự chọn đi. ở đây áo len nhiều lắm, mắt em hoa hết cả rồi, em sợ là xảy ra sơ suất như lúc nãy”. “Không, em chọn”. Một lúc sau, anh có vẻ ngượng ngịu bồ sung một câu: “Em chọn gì thì anh mặc đấy! Chỉ cần đừng như lúc nãy... - 0 -” “Hử~? Được!” Yeah~, vui quá! Thuần Hy như thế có phải xem tôi là vợ rồi hay không? Chồng yêu Thuần hy của em, anh yên tâm, em nhất định sẽ chọn cho anh một chiếc áo len tuyệt vời, không, là tuyệt nhất tuyệt nhất. Ha ha! “Hmm, em chọn... em chọn... em chọn chọn chọn... em chọn chiếc này!” Đôi mắt tôi đảo lia lại qua một dãy áo len xếp thành từng hàng, cuối cùng chọn ra một chiếc áo len màu đỏ chói mắt như mặt trời. “Chị ơi, phiền chị lấy hộ em chiếc áo này để anh ấy thử nhé!” “Khoan... khoan đã, Tiễn Ni, đây là màu đỏ!” “Đúng rồi, là màu đỏ đấy”. Màu đỏ chói mắt như thế, thêm vào Thuần Hy rực rỡ của tôi, đảm bảo sẽ rất tốt cho mắt, tôi chỉ nghĩ thế thôi đã thấy tự hào vì thẩm mỹ của mình rồi. "Em biết là anh chỉ mặc hai màu trắng đen. “Sao mà cứ mặc màu gì lạnh lẽo thế, em muốn anh ấm áp một tí, như ánh nắng ấy, giống như ánh mặt trời lúc tám chín giờ sáng. Hi hi”. “Không”. “Thuần Hy ngoan, mau thử cho em xem nào”. “Không!”. “Anh nói di! Lúc nãy rõ ràng bảo là em chọn gì sẽ mặc nấy mà”. Tôi tức giận quay lưng đi, giậm chân đùng đùng, tiến thẳng ra ngoài cửa. Kim Thuần Hy đáng ghét, Kim Thuần Hy thích lừa dối. Kim Thuần Hy chẳng biết quan tâm đến người khác! Tôi giận thật rồi! Vô cùng vô cùng tức giận! “Tiễn Ni!” Một lúc sau, Thuần Hy đuổi theo từ phía sau, những ngón tay thon dài của anh nắm lấy vạt áo tôi. “Gì thế?” Tôi ngừng lại, vẫn quay lưng, không nhúc nhích. Thuần Hy xoay vai tôi lại như thể càng cua kẹp. *A_0* Tôi đờ ra. Bởi vì, bởi vì trên người anh bây giờ, chính là chiếc áo len màu đỏ như mặt trời mà lúc nãy tôi chọn cho anh. ~A0A~ “Đồ đáng ghét!” Tôi lườm anh một cái, cuối cùng không nhịn được, cười phá lên. Cái tên này, thì ra cũng chẳng phải hoàn toàn không có nơ-​ron tình yêu- cũng rất biết dỗ dành con gái, he he. Thuần Hy mặc vào chiếc áo len đỏ mặt trời, quả nhiên có vẻ rất ấm áp, đẹp trai dã man!!! “Sau này anh phải mặc chiếc áo này thường xuyên đấy nhé!” “Ừ!” Hu ra- tôi vui quá, Thuần Hy quả nhiên đã thay đổi vì tôi rồi ~!