Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 55 : Tấm ảnh chụp chung quý giá

"Kỳ nghỉ đông này cô đến làm việc ở cô nhi viện à?" Vừa bôi thuốc anh vừa thốt ra một câu lạnh lẽo, khiến tôi giật nảy cả người "Phải...phải bắt đầu từ ngày mai, nhưng, nhưng sao anh lại biết?" "Đồ ngốc, lúc nãy cô nói chuyện điện thoại đấy! Tôi có điếc đâu!" Trời ạ, anh ta nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại! Không đúng, phải là nghe quang minh chính đại mới đúng! Nhưng mà, sao..sao anh ta nghe rõ thế nhỉ??? Lúc tôi nghe điện thoại đâu có nói là làm việc ở Cô nhi viện, chẳng lẽ... chẳng lẽ đến giọng của Viện Trưởng trong điện thoại anh ta cũng nghe ra? Không thể nào!!! Lỗ tai tên này sao mà lợi hại thế...T_T Đầu tôi đang suy nghĩ dữ dội, nhưng miệng thì không biết phải nói gì. "Được rồi cuối cùng tôi cũng đi ngủ được rồi", Thuần Hy đã bôi thuốc xong , lại giúp tôi dán miếng OK lên mũi, sau đó đứng chuẩn bị về phòng. "Thuần Hy anh đi ngủ thật à?" Tôi bỗng không kìm nén được mà gọi anh ta, lại còn hỏi một câu rất thừa thãi. Giờ vẫn còn sớm, tôi hy vọng anh có thể nói chuyện một chút với mình, không nói gì mà ngồi thôi cũng được "Giờ tôi không đi ngủ được à? Đồ ngốc" Anh ta lạnh lùng quay đầu lại ném cho tôi một câu có thể dìm chết tôi quá. Thật là...cái tên kia sao cứ gọi tôi ngốc hoài vậy, tôi có tên đàng hoàng mà "Anh...có thể ngồi thêm một lúc không?" "Không!” Tên đáng chết kia sao trả lời nhanh chóng dứt khoát quá vậy, vẫn chưa đến mười giờ mà đã đi ngủ ư? Chắc cuống lên muốn nằm mơ để hẹn hò người tình chứ gì? "Vậy...ngủ ngon" Tôi biết mình bó tay rồi. "Ngày mai làm việc chăm chỉ đừng để bị đuổi nữa" Anh ta quay lưng lại nhẹ nhàng nói một câu rồi lên gác, nhưng tôi lại đờ cả người Lúc nãy anh ta nói gì thế nhỉ? Nói là "ngày mai làm vịêc chăm chỉ, đừng để bị đuổi nữa?" "Đừng để bị đuổi nữa"? "Đuổi"? "nữa"? Trời ơi không thể chứ? Sao anh ta biết hôm nay tôi bị đuổi việc? Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Tôi đờ đẫn tại chỗ, không biết nên vui mừng hay đau buồn... Ngày hôm sau đến rất nhanh, tuần lễ thứ hai cũng vậy, tôi quả thực đã làm việc rất tốt ở cô nhi viện, mức độ yêu thích và chào đón đã có thể gọi là vô tiền khóang hậu, hehehehe. Quãng thời gian này ngày nào tâm trạng tôi cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa về nhà tôi đã nở một nụ cười như bầu trời trong xanh với mọi người "Tiễn Ni, con về rồi à?" Bác gái chào đón tôi trước tiên bằng chất giọng diệu kì. "Dạ, hehe" "Mau đến xem máy ảnh kỹ thuật số mới nhất của bác này" Bác gái cầm trong tay một chiếc máy ảnh xinh xắn, ngồi trên salon vừa hào hứng nghịch nó, vừa vẫy gọi tôi đến. "Dạ" Tôi hí hửng chạy đến. "Woa~ máy ảnh đẹp quá chừng", Tôi vừa ngồi xuống cạnh bác gái đã kêu lên "Đẹp quá phải không? Haha" Bác gái rất đắc ý. "Bác mới mua ạ? Chắc là đắt lắm" "Không đắt, không đắt, chẳng cần xu nào" "0_0”? Gì ạ? Không cần xu nào???" "ừ, vì bạn của bác tặng mà, haha" "Woa~ tốt quá, bác gái thật hạnh phúc" "Đồ ngốc" Thuần Hy nãy giờ im lặng ngồi ghế đối diện xem báo đột nhiên lên tiếng, đồng thời đứng dậy định bỏ đi. Có phải anh ta bị hết câu "woa" này đến câu "woa" khác của tôi làm cho "woa" đến phát phiền rồi không? "Thuần Hy đừng đi" Bác gái gọi. Thuần Hy dừng bước, nhưng không quay người lại. Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên với tiếng gọi của bác gái. "Con và Tiễn Ni chụp chung một tấm ảnh đi! Hai đưa vẫn chưa kịp chụp chung tấm nào! Tiện mẹ có máy ảnh ở đây" Bác gái giơ máy ảnh lên cười híp mắt nhìn chúng tôi. Chụp ảnh chung?! Trời ạ sao bác gái đột nhiên nảy ra ý tưởng này? Có điều tôi cũng muốn lắm, vấn đề là, anh ta có chịu chụp chung hay không thôi, chắc anh ta sẽ không muốn đâu, dạng người như anh ta thì... "Được thôi." Thuần Hy nhận lời rất thoải mái Không thể nào, sao anh ta nhận lời thoải mái quá vậy, có phải là bị đả kích gì rồi không? Chẳng lẽ là, Thôi Anh Ái với anh ta cãi nhau! Hoặc là đã xảy ra vấn đề gì khiến anh ta vô cùng buồn bực. Tôi vẫn chưa nghĩ xong thì anh ta đã bước đến trước mặt tôi, đột ngột kéo tôi dậy khỏi salon đến một chỗ khá xa bác gái và máy ảnh, ôm choàng lấy tôi. Trời ạ, sao thế này tôi hòan toàn giật mình trước những cử chỉ bất ngờ ấy... “Mẹ ơi, OK rồi!" Anh hét lên với bác gái đang chỉnh máy ảnh, nhưng chưa đầy mấy giây sau đã nói thêm: "Nhưng chỉ chụp được một tấm thôi" Tên đáng ghét, anh nghĩ tôi muốn chụp nhiều ảnh với anh lắm chắc? Anh chết đi! Thề là, tên đáng ghét! Khoan đã, tại sao tim tôi đập, mặt tôi đỏ như vậy! Sao tôi lại dựa vào anh ta gần như thế -Một tay của anh ôm chặt vai tôi, hơn nửa thân người tôi đưa vào người anh, chiếc cằm nhẵn nhụi cứng cáp của anh tựa lên trán tôi, hơi thở nóng ấm thổi tóc mái tôi bay bay... Sao lại thế này? "Giờ không nên chụp, hai đứa đều làm vẻ mặt khổ não thế kia, làm sao chụp được?" Bác gái giương máy ảnh lên kêu to. "Tiễn Ni cười lên con, không cười thì sao bác chụp được? Con trai lạnh lùng một tí thì không sao? Nhưng con gái phải cười lên mới xinh đẹp chứ" Bác gái hoa chân múa tay kêu toáng lên với tôi Có lẽ tôi quá căng thẳng mà hễ căng thẳng thì tôi quên bẵng phải cười như thế nào, làm sao đây! Chết tiệt phải làm sao mới cười được? Tôi cố gắng vậy...giờ đây tôi giống như một "con chim nhỏ bên người" cố hết sức mỉm cười. Chắc là thế hehe. "Cô đang nhăn nhó, chứ không phải cười" Tôi nghe thấy giọng nói từ trên cao vẳng xuống "Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào mới là cười?" "Vẻ mặt lúc cô chơi mèo đuổi chuột với bọn trẻ ở cô nhi viện Bác Nhân ấy". Thuần Hy nói một câu thong thả như vậy, nhưng lại khiên tôi vô cùng sững sờ... Anh đã đến nơi tôi làm việc ư? Anh nhìn thấy tôi và bọn trẻ chơi trò mèo đuổi chuột? Anh còn nghiên cứu nụ cười vui vẻ của tôi khi ấy sao? Anh... Huhuhuhu..~~—> Nhưng đúng vào lúc ấy "cách". Một tiếng, flash lóe lên, khoảnh khắc cảm động ấy đã bị chụp một cách thảm hại!