Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 159 : Bữa cơm sum họp

Thật sự là tôi đã bình tĩnh rồi, bình tĩnh đón nhận sự thật này. Thực ra chết cũng chẳng là gì, không phải tôi chết mà là đến Thiên Quốc, đến đó để đoàn tụ với mẹ tôi thôi. Cuộc đời tôi cũng chẳng có gì phải hối tiếc, bao nhiêu người yêu thương tôi, ngày nào tôi cũng sống rất vui vẻ hạnh phúc, quan trọng nhất là, tôi tìm thấy tình yêu duy nhất của đời mình, mà anh cũng rất yêu tôi, trước khi đi chúng tôi còn ở bên nhau… Như vậy là ổn lắm rồi, tôi rất cảm ơn Thượng đế, thật đấy!! ~^O^~ Tôi cảm ơn Thượng đế đã cho tôi gặp được bao nhiêu người tốt. Họ đều đối với tôi rất tốt. Thế nên trước khi tôi rời bỏ thế gian, tôi muốn làm cho họ một chuyện, để họ vui vẻ một lần - đó chính là - cùng Thuần Hy, Tuấn Hạo, và Viện trưởng, cùng các chị y tá bệnh viện hẹn với nhau, tạo nên một lời nói dối đẹp đẽ, để những người khác tin rằng đã có phương án điều trị mới, nếu phẫu thuật cho tôi sẽ thành công, để họ vui một lần. Tôi muốn thấy nụ cười vui vẻ của họ, lâu lắm rồi tôi đã không được thấy… Họ nhận lời giúp tôi, nên khi mọi người nghe tin đó đều cho là thật, mừng rỡ khôn xiết. Hôm nay, Thuần Hy đã đưa tôi ra viện, chúng tôi đi chọn rất nhiều đồ làm quà cho mọi người. Sau đó tôi mời mọi người đến nhà tôi dùng cơm với danh nghĩa là tôi sắp được tái sinh, muốn cảm tạ lần cuối với họ. Gia đình Thuần Hy, Tú Triết, Nguyên Nguyên, Tịnh Mỹ, Long Nhật Nhất đều đến cả, cả bác Viện trưởng cùng một số chị y tá quen thuộc nữa. Mọi người vây xung quanh hai chiếc bàn ghép lại với nhau, gương mặt đều có nét vui vẻ thoải mái mà đã lâu rồi tôi không thấy. Trên bàn bày đầy đủ mọi món ăn, tất cả đều do hai đại cao thủ là bố và Thuần Hy tự tay vào bếp nấu, tôi cũng phụ chút chút bằng việc giúp lấy muối, đường các loại, có điều âm thanh trong nhà bếp hình như hơi lạc điệu… “⊙_⊙^ Ôi trời ơi~ Tiễn Ni!! Bố bảo con lấy đường!!! Sao con lấy toàn muối???” “Bố, con xin lỗi… con không nhìn rõ…” “-_-^ Ngốc!!!” “Này! Kim Thuần Hy!! Sao anh mắng em ngốc???” “Em nấu cơm chưa đổ nước! Ngốc!” “…” “Tiễn Ni, con là con của đầu bếp thật à? Sao mở bếp ga cũng không biết cách thế hả?” “Bố, tại bố bình thường không cho con học…” “Ngốc! Nồi cháy rồi kìa!!!” “⊙_⊙^ Hả!!! Á á á… dập lửa, dập lửa… Thuần Hy… oa oa!!!” Sau khi dập lửa… “Ngốc!! -_-^ Đồ ngốc chỉ biết la hét!” “Này! Em cảnh cáo anh lần nữa, đừng gọi em là ngốc!!!” “Ngốc!!!” “Kim Thuần Hy! Chỉ có đồ ngốc mới thích đồ ngốc!!!” … “~^O^~ Cơm thôi!!!” Đến khi tôi đầy mùi dầu mỡ cùng bố và Thuần Hy mặt bị khói hun đến đen sì bê đồ ăn ra ngoài, thì phát hiện không thấy bóng Tuấn Hạo đâu!!! Hử~? Cái anh này, chết ở đâu rồi? Rõ ràng tôi dặn đi dặn lại rồi mà. Thật là!!! “He he, mọi người ăn cơm thôi. Đừng đợi, Tuấn Hạo sẽ đến ngay ấy mà, có thể anh ấy bận việc gì chăng. Mọi người ăn đi nhé, con gọi điện giục anh ấy~, nhất định phải ăn nhiều đó~, những món này con cũng giúp làm đó~! He he…”. Tôi vừa cười hi hi lịch sự nói với cả nhà, vừa chạy vào phòng gọi điện. “Alô, Tuấn Hạo đại nhân yêu quý, anh đang ở đâu? Mọi người đợi anh đến mức hoa tàn cả rồi này!” Một lúc lâu sau anh mới chịu nhấc điện thoại, tôi thật không rõ anh đang làm gì nữa. “Ding dang…”. Theo những tiếng va chạm lanh canh của thủy tinh, giọng Tuấn Hạo vang lên rất nặng nề, “Xin lỗi, anh không muốn đi nữa, chúc mọi người ăn ngon miệng”. Tôi biết anh rất buồn, nhưng dù sao vẫn phải đối mặt chứ, thế nên lúc tôi còn thì cứ cố gắng mang niềm vui cho anh vậy, he he. Thế là tôi cười hi hi, “Alô, anh không đến thật à?? Em nói cho anh biết nhé, hôm nay những món mọi người ăn đều có công lao của em đấy! Anh không nếm thử tài nghệ của em à? Sau này không có cơ hội thì đừng hối hận nhé!” “…” Sao không nói? Ghét! ┯︵┯ “Haizzz, Tuấn Hạo, em chuẩn bị quà cho anh đây~, món quà rất đẹp đấy, anh chắc chắn sẽ rất thích, ~^O^~ nhưng nếu anh không đến thì em không tặng đâu!” “…” Chết tiệt, sao vẫn im lặng? Anh học cách lạnh lùng từ khi nào vậy? Có phải nghiên cứu mãi cùng Thuần Hy rồi lây nhiễm không? “Tuấn Hạo, anh không muốn gặp em à? Nếu hôm nay anh không đến ăn, không tự nếm những món em làm thì sau này em không cho anh cơ hội gặp em nữa đâu! Sao nào? Như thế vẫn không muốn đến ăn à???” “Tút tút…”. Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng cúp máy, tôi gọi lại thì có giọng nữ rất dịu dàng vang lên, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy.” Gọi lại, vẫn là, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy”. Ôi chao! ~~⊙︵⊙^ Dám cúp máy!!! Chết mất! Tức chết mất!!! >>-( “Ghét! Tuấn Hạo ngốc!!!” “Thân Tuấn Hạo ngốc nghếch!!! Sao lại đa sầu đa cảm như con gái hả? Bữa cơm cuối cùng cũng không ăn với mình… Thật là! Em còn chưa buồn thì anh buồn cái quái gì??? ┯︵┯ Ngốc!!!”. “Thân Tuấn Hạo khốn kiếp!!! Chẳng qua là mổ thôi mà! Có gì mà buồn? Làm như mình bỏ đi ngay ấy… Ngốc!!! Ngốc!!! Ngốc quá!!! ~~p(>o Tôi hậm hực cúp máy, nước mắt trào ra. Quách Tiễn Ni, mi sao thế? Sao cứ đôi ba ngày lại khóc? Tuấn Hạo là kẻ ngốc, thế chẳng lẽ mi muốn ngốc giống anh ấy? Ngốc, ngốc! Thuần Hy nói đúng, mi đúng là siêu ngốc! ┯︵┯ Quách Tiễn Ni! Không được khóc! Không được khóc!! Mi quên rồi à, mi có phải chết đâu! Cho dù xa bố, xa Tuấn Hạo, xa Thuần Hy, xa Tịnh Mỹ, xa Tú Triết… Nhưng nhưng mi sẽ được nắm tay mẹ trên thiên đường và ngắm họ… Quách Tiễn Ni! Không được khóc! >_ p(>_ Tôi cố gắng khống chế bản thân, nhưng… nước mắt vẫn yếu hèn rơi ra… tí tách tí tách…