Ngô Sương lấy điện thoại khỏi tai nhìn thoáng qua, trên màn hình đúng là số của Mạc Nam Kiêu. Có phụ nữ bên cạnh anh? “Mạc Nam Kiêu có đó không?” Ngô Sương hỏi. “Có, có, Nam Kiêu đang ở đây, để tôi đưa điện thoại cho Nam Kiêu.” Thái độ của Thi Phong rất nhiệt tình, cơ bản thì cô đã đoán ra người bên đầu dây kia là ai. Mạc Nam Kiêu vừa bị Mạc Nghịch gọi ra ngoài nói chuyện, mới vừa quay lại. Thi Phong đưa điện thoại cho anh, nói bằng khẩu hình*: “Là nữ.” *Nói không phát ra tiếng Mạc Nam Kiêu nhìn thoáng qua tên trên màn hình, đỏ mặt. Anh để điện thoại sát tai, hơi mở miệng: “Alo.” Ngô Sương: “Cậu không có nhà sao?” Mạc Nam Kiêu: “Hôm nay là sinh nhật ba tôi, tôi về nhà.” Bởi Thi Phong đang đứng bên cạnh, Mạc Nam Kiêu nói chuyện rất mất tự nhiên. “… À, vậy chắc cậu bận lắm.” Ngô Sương như người vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao. Cô rất ghét bản thân như vầy, không có lập trường gì mà vẫn bất chấp gọi điện thoại cho cậu. “Ngày mai tôi về.” Mạc Nam Kiêu giải thích. Ngô Sương không đáp lại, trực tiếp cúp máy. Không sao cả, nhiều năm không ai ở cạnh, không phải đều giống nhau sao. Sau khi Mạc Nam Kiêu nói chuyện điện thoại xong, Thi Phong liền sát lại hỏi cậu: “Có phải cô gái kia không?” Mạc Nam Kiêu gật gật đầu: “Hình như cô ấy không vui.” Thi Phong: “Có lẽ tâm trạng không tốt nên mới gọi điện thoại cho con?” Mạc Nam Kiêu: “Con nên làm gì?” Thi Phong suy nghĩ một lát, nói: “Giờ con đến đó với cô ấy đi.” Thực ra trong lòng Thi Phong rất luyến tiếc để Mạc Nam Kiêu đi. Nhưng, theo đuổi con gái người ta, dù sao cũng phải trả giá một chút. Mạc Nam Kiêu nhíu mày: “Con nên nói gì?” Thi Phong cười cười: “Nam Kiêu ngốc, lúc con gái không vui, con không cần nói gì cả, chỉ cần ở cạnh cô ấy là được.” … Mạc Nam Kiêu lái xe của Mạc Nghịch về nhà trọ. Anh “một tiếng trống làm tinh thần hăng hái” rồi chạy tới cừa nhà Ngô Sương, nâng tay gõ cửa. *Từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc. Đợi 2, 3 phút, cửa mới mở. Ngô Sương vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một cái váy hai dây ngắn. Mạc Nam Kiêu sửng sốt, sau đó vô cùng mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Ngô Sương lại không hề có cảm giác xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy cơ thể, cô nhìn Mạc Nam Kiêu, lạnh lùng hỏi: “Cậu tới làm gì?” Mạc Nam Kiêu: “…” Anh quả thật không biết nên trả lời thế nào. Nói là do lo lắng cho cô sao? Hình như không làm được. “Cậu muốn vào thì vào đi.” Ngô Sương xoay người, bước nhanh vào phòng ngủ. Mạc Nam Kiêu vội vàng theo cô đi vào, thấy cô muốn vào phòng ngủ thì tự giác dừng lại. Phòng của con gái không được tùy tiện vào, đạo lý này cậu vẫn biết. Ngay khoảng khắc cậu dừng lại, Ngô Sương quay đầu nói với cậu: “Đi theo hoặc đi ra ngoài.” Bất đắc dĩ, Mạc Nam Kiêu đành phải đi theo Ngô Sương vào phòng ngủ của cô. Lớn thế này, nhưng đây là lần đầu anh vào phòng của con gái. Phòng ngủ của Ngô Sương rất lộn xộn, quần áo và sách đều bị vứt lung tung trên sàn. Mạc Nam Kiêu nhíu mày. Anh theo thói quen ngồi xổm xuống nhặt quần áo bên chân lên để gọn lên giường. Vừa đặt lên, Ngô Sương lại ném xuống đất. Lúc Mạc Nam Kiêu khom lưng chuẩn bị lượm tiếp, Ngô Sương liền ngăn anh. “Đừng động tôi.” Giọng nói cô như nghẹn lại, giống giọng của người vừa khóc xong. Mạc Nam Kiêu dừng lại, nhìn cô. Ngô Sương đột nhiên cười, cô ngẩng đầu đối mặt với Mạc Nam Kiêu, hỏi: “Ba người cùng dự sinh nhật vui lắm sao?” Mạc Nam Kiêu gật gật đầu: “Ừ.” Ít nhất, cậu rất hưởng thụ cảm giác đó. Ngô Sương cười càng tươi: “Thật tốt.” Mạc Nam Kiêu: “…” Từ sau khi cha mẹ ly hôn, Ngô Sương liền không có sinh nhật. Khi còn bé, mỗi lần sinh nhật, ba mẹ đều mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, một bộ quần áo mới và một chiếc cặp sách mới toanh. Dù bận thế nào, họ đều cố dành chút thời gian cho cô. Khoảng thời gian như vậy, đời này không thể có nữa. Nhớ lại chuyện quá khứ, Ngô Sương gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng cô không muốn khóc trước mặt bất kỳ người nào. “Tôi muốn đi ngủ, cậu đi đi.” “Được.” Mạc Nam Kiêu không phản bác, rất nghe lời đi ra ngoài. Ngô Sương trùm kín chăn, nước mắt không ngừng rơi xuống. 11 giờ rưỡi, di động của Ngô Sương rung lên, có người gọi đến. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Lộ Bắc”, Ngô Sương do dự vài giây, nhận điện thoại. “Chuyện gì?” Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh. Lộ Bắc: “Có công ty điện ảnh và truyền hình vừa ý quyển sách mới ra của em, chuyện bản quyền anh đã tìm người đàm phán xong cuôi. Họ muốn mời em đến làm biên kịch, nói anh hỏi ý kiến của em.” Lộ Bắc tuy thích chơi bời, nhưng khi làm việc vẫn rất nghiêm túc. Nhất là chuyện có liên quan đến tương lai phát triển của Ngô Sương, cơ bản anh đều sẽ đích thân làm. Thời đại học, Ngô Sương học văn học điện ảnh sân khấu, làm biên kịch cũng dễ dàng. Dù sao đang nhàn rỗi, dứt khoát đồng ý. “Được, anh cho bọn họ phương thức liên lạc của tôi là được.” “Biết rồi.” Lộ Bắc nhàn nhạt đáp lại, “Dạo này em thế nào?” Anh vẫn hèn yếu, không nhịn được muốn quan tâm cô. Ngô Sương: “Ừ, vẫn khỏe.” Lộ Bắc: “Trong khoảng thời gian này, em có nhớ anh không?” Ngô Sương cười không tim không phổi: “Nhớ, nhớ anh đêm không thể ngủ, gối đều ướt nhẹp nước mắt.” Bên kia đầu dây, lời nói của Ngô Sương làm yết hầu của Lộ Bắc khát khô. Anh nắm chặt điện thoại: “Ngô Sương, em lại muốn ăn đòn rồi.” Ngô Sương vẫn cười: “Đừng nha, hai chúng ta đang rạn nưt, anh dựa vào cái gì muốn trừng trị em? Muốn trừng trị thì đi mà trừng trị vị hôn thê của anh ấy.” “Đừng nhắc đến cô ta—–“ Lộ Bắc hít sâu một hơi, “Ngô Sương, trong khoảng thời gian tách ra này anh đã nghĩ kĩ rồi. Anh có thể cưới em, em quay lại được không.” Lộ Bắc không có chút cảm tình nào với người gọi là vị hôn thê kia, hơn nữa tính cách của con nhóc đó lại còn không tốt…. So ra kém cả ngón tay út của Ngô Sương. Anh thích phụ nữ như Ngô Sương, trưởng thành, lạc quan, thông minh, lại không bám người. “Lộ Bắc, đừng ngốc.” Ngô Sương dịu dàng mở miệng: “Vì một người phụ nữ mà buông tha sự nghiệp của mình, không sáng suốt chút nào.” Lộ Bắc: “Ngô Sương, anh là thật lòng.” “Anh thừa nhận, bắt đầu chỉ là muốn chơi đùa với em, nhưng sau đó anh không khống chế được nữa.” Lộ Bắc nói: “Anh không rời em được.” Ngô Sương phì cười: “Anh si tình như thế, khiến em rất ngượng đó.” Lộ Bắc: “Anh không nói đùa.” Ngô Sương: “Phải, anh thích em, nên hai năm nay, anh vừa ngủ với em, vừa ngủ với vị hôn thê của anh.” Lộ Bắc: “… Em nghe từ đâu?” Ngô Sương: “Đã khuya, em muốn ngủ.” Không đợi Lộ Bắc nói chuyện, Ngô Sương đã cúp máy. —– Vị hôn thê của Lộ Bắc, Ngô Sương gặp qua rất nhiều lần. Những bài post bới móc Ngô Sương trên mạng cơ bản đều xuất hiện tên của Lộ Bắc, trước có cái còn trực tiếp đăng hình hai người đi du lịch cùng nhau.