Mạc Nghịch vẫn không chịu buông tay, anh nhìn chằm chằm Thi Phong, môi khẽ động. “Vậy thì muốn.” Thi Phong: “… Vậy xong việc này trước rồi làm việc sau, được không.” Mạc Nghịch: “Ừ.” Phần lớn thời điểm, Mạc Nghịch vẫn rất nghe lời. Thi Phong nói câu đó xong, anh liền buông ra. Mạc Nghịch vẫn không chịu buông tay, anh nhìn chằm chằm Thi Phong, môi khẽ mấp máy. “Thế thì làm.” Thi Phong: “… Xong việc này trước rồi làm việc sau, được không.” Mạc Nghịch: “Ừ.” Phần lớn thời điểm, Mạc Nghịch vẫn rất nghe lời. Thi Phong nói câu đó xong, anh liền buông ra. Nghỉ ngơi xong, Mạc Nghịch quay lại chỗ ngồi, tiếp tục vẽ. *** Qua khoảng hai tiếng, Mạc Nghịch ném bút vẽ sang một bên, anh nói với Thi Phong: “Có thể cử động.” Thi Phong đứng lâu không nhúc nhích như vậy, cẳng chân cũng cứng ngắc. Rốt cuộc được giải phóng, cô như trút được gánh nặng thở dài một hơi. Lúc này, Mạc Nghịch đã đi tới. Cánh tay anh dính thuốc màu, lấm tấm nhiều điểm, đủ mọi màu sắc, trên tay càng rực rỡ hơn, gần như nhìn không thấy màu da. Thi Phong chưa từng nghe có ai vẽ một bức tranh đến mức này, cô còn tưởng Thi Vũ đã đủ lôi thôi rồi. “Quần áo bẩn hết rồi, còn tay anh nữa, nhanh đi rửa đi. Thuốc màu ăn da đấy.” Thi Phong dịu dàng nhắc nhở. Mạc Nghịch “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người đi rửa tay. Thi Phong lấy quần áo, mặc từng cái một. Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô vẫn không nhịn được cảm thán sự điên rồ của mình … Mạc Nghịch dùng nước nóng rửa năm sáu lần mới rửa sạch, anh ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc thấy Thi Phong đang mặc quần tất. Mạc Nghịch bước nhanh tới, ôm eo Thi Phong từ phía sau, ngăn cản động tác của cô. Người Thi Phong thoáng cứng đờ, rất nhanh khôi phục bình thường, ngón tay Mạc Nghịch rất lạnh, dán lên người khiến cô không nhịn được rùng mình. “Mặc xong quần áo lại ôm.” Thi Phong quay đầu, môi dán lên tai Mạc Nghịch, khẽ hôn một cái. Mạc Nghịch càng ôm cô chặt hơn, chết sống không buông tay. Ánh đèn sáng loá chói mắt chiếu lên người cả hai, vách tường phía sau in hình bóng họ, bị phóng to rất nhiều lần. Thi Phong dùng khóe mắt liếc thấy bóng, cơ thể hơi run. Mạc Nghịch dùng chưa tới một phút đã đưa Thi Phong quay về trạng thái ban nãy. … Trên bóng, hình ảnh từng chiếc quần áo bị quăng đi, bóng người một cao một thấp dựa vào càng ngày càng gần, cuối cùng, hợp hai làm một. Kết quả nghiên cứu biểu hiện, lựa chọn địa điểm làm tình khác nhau có lợi cho giải phóng khoái cảm. Kết quả này, Thi Phong đồng ý 100%. Mạc Nghịch ôm cô đến trước bàn vẽ. Nhìn đến hình ảnh của bức tranh, phản ứng của Thi Phong càng mãnh liệt hơn. Trãi nghiệm chưa bao giờ có, mỗi một lần đều mới mẻ. Thi Phong nắm chặt vai Mạc Nghịch, nhoài người kề bên tai anh: “Đằng sau. Từ phía sau.” Trong phòng khách trống trải, chỉ nhìn thấy bóng dáng trên tường kịch liệt đong đưa, không khí thoảng mùi chất lỏng trong cơ thể hòa làm một với mùi thuốc màu. Tiếng khóc cố nén, tiếng thở hổn hển, tiếng cào chói tai của móng tay lên bức tường, tấu nên một khúc hòa âm kích thích lại bí ẩn. *** Kết thúc. Thi Phong nằm trên tấm thảm màu trắng, tóc xoã ra hai bên, làn da trong trắng lộ hồng, vài giọt mồ hôi còn đọng trên xương quai xanh. Mạc Nghịch ngồi cạnh cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú. Thi Phong hoàn toàn không còn sức, trận chiến vừa rồi dường như rút đi nửa cái mạng của cô. Giờ đầu gối và cẳng chân cô còn đang chuột rút. Mạc Nghịch đưa tay đặt trên đầu gối của Thi Phong, vết màu đỏ tím chỉ đưa mắt nhìn đã giật mình. Mạc Nghịch nằm xuống, môi dán lên đầu gối Thi Phong, hôn một cái. “Sau này đừng thế nữa.” Mạc Nghịch nói. Thi Phong buông mi nhìn anh: “Anh không thích à? Nghe nói đàn ông ai cũng thích như vậy.” Mạc Nghịch: “Em sẽ đau.” Thi Phong: “Không đau. Thể chất của em là như vậy, đầu gối hơi chạm một chút đã bầm. Mạc Nghịch: “Tóm lại là đừng.” Thi Phong: “Được, nghe anh.” Không thì không… Loại chuyện này, thật ra cô làm cũng thấy rất ngại. Nếu không vì yêu anh, cô chắc chắn sẽ không làm được đến bước này Chờ thể lực hơi hồi phục, Thi Phong đứng lên đi tới nhà vệ sinh tắm rửa một chút, mặc quần áo vào. Đau thắt lưng đến gần chết, vốn làm người mẫu cần rất nhiều thể lực, đứng im trong một tư thế lâu như vậy, lại làm hơn một tiếng, Thi Phong cảm thấy eo mình sắp gãy rồi. Người có thể lực tốt tới đâu cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy. … Từ nhà vệ sinh bước ra, Mạc Nghịch đã thu dọn phòng khách sạch sẽ. Kéo rèm ra, phòng khách sáng sủa rất nhiều. Mạc Nghịch đứng trước giá vẽ, vẫy tay với Thi Phong. Thi Phong đi đến, đứng bên cạnh anh cùng ngắm bức tranh sơn dầu này. Thi Phong trước nay chẳng có trình độ gì về nghệ thuật đương đại cả, tình cảm ẩn sau tranh ảnh, hầu hết cô không nhìn ra. Nhưng… Mạc Nghịch thật sự vẽ cô rất đẹp, không giống người, như một vị thần. Cô gái trên bức tranh, tóc dài, nụ cười dịu dàng, cổ thon dài gợi cảm, cả vị trí hõm vào của xương quai xanh đều được anh khắc họa ra một phong vị khác. Hai chân rất thẳng, lại không mất độ cong, mắt cá chân mảnh mai. Ba điểm riêng tư nhất, Thi Phong không có dũng khí nhìn kĩ. Bởi vì Mạc Nghịch vẽ quá cẩn thận, đến từng sợi lông cũng hiển hiện rõ ràng. Cô khó mà nhìn kỹ… rất ngại. Mạc Nghịch thấy Thi Phong ngắm nghiêm túc như vậy, hỏi cô: “Thích không.” Thi Phong cười cười, “Em thích lắm. Nhưng, anh vẽ em đẹp lên nhiều lắm. Thật ra em không đẹp đến vậy.” Mạc Nghịch đưa tay lên, chậm rãi sờ lên hình ảnh người trong tranh. Từ cổ hướng xuống dưới, cuối cùng dừng ở rốn. Nhìn tay anh mơn trớn trên bức tranh, Thi Phong có một cảm giác khác thường. “Em chính là như vậy.” Mạc Nghịch nói, “Tác phẩm nghệ thuật.” Thi Phong cười cười: “Thế liệu có ngày nào đó anh đấu giá tác phẩm nghệ thuật này không? Đến lúc đó không chừng tìm được tác phẩm nghệ thuật nào đó còn tốt hơn.” Mạc Nghịch: “Chỉ cần một.” Thi Phong cười híp mắt. Ai nói Mạc Nghịch không biết nói ngọt? Anh rõ ràng là người đàn ông giỏi nói ngọt nhất trên thế giới. Cách diễn đạt đơn giản nhất, lời hứa hẹn tốt đẹp nhất. “Em có muốn cưới anh không.” Mạc Nghịch đột nhiên quay lại hỏi câu như vậy, nụ cười của Thi Phong lập tức cứng lại. “Cứ thế này?” Thi Phong nói: “Thật ra anh cần cầu hôn.” Mạc Nghịch: “Biết.” Thi Phong: “Ừm?” Mạc Nghịch chỉ chỉ bức tranh kia, lại chỉ sàn. “Đều là của em.” Thi Phong không hiểu ý của anh, “Cái gì trên đất của em?” Mạc Nghịch: “Nơi này đều là của em. Anh cũng vậy.” Nghe được lời giải thích của Mạc Nghịch, Thi Phong rốt cuộc phản ứng lại. Cô không thể tin nhìn Mạc Nghịch, “Anh mua lại lúc nào?” Mạc Nghịch: “Quên.” Thi Phong: “… Nhưng chứng minh thư và hộ khẩu của em anh lấy đâu ra?” Tuy hai người đang ở cùng nhau, nhưng loại tư liệu cá nhân này luôn để riêng ra. Thi Phong chưa từng đưa chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu để Mạc Nghịch giữ. Muốn đăng ký bất động sản, tối thiểu phải dùng một trong hai thứ đó chứ? Mạc Nghịch quay đầu đi, thản nhiên nói: “Trộm.”