Máy bay hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông của Thượng Hải. Tháng 12, là thời điểm lạnh nhất ở Thượng Hải, thời tiết âm u, không khí rất ẩm ướt. Từ sân bay đi ra, Thi Phong nhanh chóng giúp Mạc Nam Kiêu mặc áo lông vũ. Thời tiết lạnh như vậy, bị cảm sẽ không tốt. Đơn Vi đứng cạnh Mạc Nghịch, nhìn Thi Phong giúp Mạc Nam Kiêu mặc quần áo, trong lòng có cảm giác khó thốt thành lời. Cô vốn cho rằng, Thi Phong chỉ biểu hiện như vậy vì có Mạc Nghịch trước mặt. Nhưng động tác của cô quá tự nhiên, không có chút xíu ra vẻ. ... "Nghỉ ngơi ở đâu." Khi Đơn Vi đang nhìn đến xuất thần thì Mạc Nghịch đột nhiên mở miệng hỏi. Đơn Vi tỉnh táo lại, lấy di động từ túi ra: "Đã sắp xếp tài xế đến đón chúng ta đến khách sạn, là phòng gia đình." Mạc Nghịch: "À." Đi ra khỏi sân bây, tài xế được thuê đã chờ sẵn. Thi Phong, Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu ngồi ghế sau, một mình Đơn Vi ngồi ghế trước. Phân biệt rõ ràng. Đơn Vi nhìn gia đình ba người qua kính chiếu hậu, trong lòng có sự chua xót khó nói ra. Ấn tượng của Thi Phong về Thượng Hải vẫn dừng ở sáu năm trước, lúc cô chạy khỏi Hàng Châu, trạm thứ nhất chính là Thượng Hải. Khi đó đang là mùa mưa dầm ở Giang Nam, mưa Thượng Hải mãi không ngớt. Vì trong tháng ở cữ lại mắc mưa, bệnh đau eo đau chân của Thi Phong có từ đó. Nhớ đến chuyện quá khứ, tâm trạng của Thi Phong không tránh được hơi đi xuống. Thật ra đã rất lâu cô không nhớ về chuyện quá khứ, từ khi quyết định ở bên Mạc Nghịch, cô luôn ép mình quên chuyện năm xưa. Thật sự, quãng thời gian này của họ rất ngọt ngào, Thi Phong không còn nghĩ về những chuyện không vui kia nữa. Bây giờ lại nhớ đến, tâm trạng vẫn đi xuống. Trở lại khách sạn, Thi Phong lấy di động ra nhắn tin cho Lâm Tăng qua WeChat. -- Thầy Lâm, anh thấy bố mẹ tôi có thể chấp nhận cho tôi ở bên anh ấy không. Nhắn tin xong, Thi Phong cảm thấy trên eo có thêm một đôi tay. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười. "Sao thế?" Mạc Nghịch: "Không." Thi Phong: "Vậy anh buông em ra trước đi, em ra ngoài xem Nam Kiêu. Để con một mình ngoài phòng khách, em không yên tâm." Thi Phong đẩy Mạc Nghịch ra, đi ra ngoài. Mạc Nghịch ngăn cô lại: "Em không vui." Thi Phong: "Hơi hơi. Bởi vì năm đó chạy khỏi Hàng Châu, đến Thượng Hải đầu tiên, gặp phải mùa mưa dầm, mắc mưa." Khi nói chuyện với Mạc Nghịch, Thi Phong sẽ không nói kiểu bóng gió quanh co lòng vòng. Bởi vì logic của anh không giống người khác, nói thẳng ra mới tăng hiệu quả giao tiếp. Mạc Nghịch ngồi xổm xuống trước mặt Thi Phong, hai tay ôm lấy bắp đùi của cô, đầu dựa vào bụng cô. Chóp mũi dán sát bụng cô, cọ lên cọ xuống. Bụng dưới của Thi Phong ngứa ngứa, cô ấn gáy Mạc Nghịch: "Đừng nhúc nhích." Quả nhiên Mạc Nghịch không động đậy nữa, có điều, mặt anh vẫn dán chặt trên bụng cô. Tay Mạc Nghịch cọ lung tung một hồi, cuối cùng dừng ở mông Thi Phong. Mông Thi Phong rất đầy đặn rất đẹp, có độ cong vô cùng quyến rũ. Trước kia sự chú ý của Mạc Nghịch hoàn toàn dừng trên chân và đùi của Thi Phong, bỏ quên nơi này. Nghĩ tới đây, Mạc Nghịch động tay bóp một cái. Thoáng đau ùa tới, Thi Phong không nhịn được kêu nhỏ một cái. "Ban ngày ban mặt, anh làm gì thế." Mạc Nghịch ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ngập thành kính. "Tác phẩm nghệ thuật." Thi Phong: "..." Hình như mỗi lần anh đều khen cô như vậy, nhưng, cô chưa từng nghe chán. Tác phẩm nghệ thuật, có lẽ là mức độ đánh giá cao nhất của Mạc Nghịch đối với phụ nữ. *** Ngày thứ hai đến Thượng Hải, là ngày tọa đàm ở một trường đại học nào đó. Bởi vì tham gia hoạt động này Mạc Nghịch phải mặc tây trang. Đây cũng là lần đầu Thi Phong nhìn thấy dáng vẻ Mạc Nghịch mặc âu phục. Bởi vì anh vốn rất cao, tỉ lệ cơ thể coi như không tệ, bình thường anh mặc quần áo thể thao vẫn có thể nhận ra. Đàn ông sau khi mặc âu phục vào, toàn bộ trạng thái tinh thần đều sẽ có sự thay đổi. Ví dụ như, sau khi Mạc Nghịch mặc tây trang, liền có khí chất của phần tử trí thức. Không dời mắt ra được. Thi Phong nhìn chăm chú rất lâu, vẫn chưa tỉnh hồn được. Cuối cùng Mạc Nam Kiêu phải nắm tay cô một cái, cô mới tỉnh táo lại. Thi Phong đi tới trước mặt Mạc Nghịch, chỉnh caravat cho anh, không chút keo kiệt khen: "Mặc âu phục rất đẹp." Mạc Nghịch: "Không thích." Thi Phong: "Biết anh không thích, nhưng đây là vì công việc. Chỉ mặc mấy tiếng thôi mà." Mạc Nghịch: "Ừ." Đến giảng đường, Thi Phong và Mạc Nam Kiêu đều được sắp xếp vào hàng thứ nhất trên khán đài, cơ bản song song với vị trí trên sân khấu của Mạc Nghịch. Đơn Vi lại ngồi cạnh Thi Phong. Có rất nhiều người đến buổi tọa đàm này, không đến mười phút, giảng đường đã đầy ắp, trên hai hành lang dày đặc người. Đây có lẽ là sức hút cá nhân của Mạc Nghịch. Khả năng anh ngay cả nói cũng không cần, vẫn sẽ có nhiều người thích anh như vậy. Trước kia ở Lan Châu, Thi Phong đã từng thấy qua một lần. -- "A, đó là Moniki à?" "Đúng vậy, đúng vậy. Là người ngồi chính giữa đó, siêu đẹp trai nhờ?" "Khuôn mặt này, chiều cao này... Thế mà lại đi làm họa sĩ." "Trước đây cậu chưa từng thấy ảnh của anh ấy à? Vì thấy ảnh nên mình mới thích anh ấy, tranh của anh ấy, mình cũng không hiểu." "Có khuôn mặt như thế thì cần gì nhìn tranh nữa, nhìn mặt là đủ rồi." Thi Phong nghe thấy chủ đề hai cô bé phía sau đang thảo luận, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. Cô cảm thấy hơi hãnh diện. Bố đứa bé được nhiều người thích như vậy, cô cũng quang vinh. Đơn Vi nhìn thấy nụ cười của Thi Phong, cảm thấy khó hiểu. Cô không thể hiểu được, người nào ở đây cũng đều đang mơ ước Mạc Nghịch, Thi Phong là bạn gái của Mạc Nghịch, sao lại cười được? Đến cô còn nghe không lọt nữa. Cuộc nói chuyện phía sau vẫn đang tiếp tục. "Anh ấy có bạn gái chưa?" "Cái này mình không biết, nhưng anh ấy có con trai, trong rất nhiều tranh của anh ấy đều có con trai ảnh." "... Vậy là con riêng rồi. Haiz, sinh hoạt cá nhân của mấy người làm nghệ thuật thật hỗn loạn quá đi." "Vậy có là gì, anh ấy đẹp trai, lại có tài. Mình cũng nguyện sinh con cho ảnh." "Đồ hám trai, thức tỉnh đi." Thi Phong càng nghe càng thấy buồn cười, trong lòng cô không hề có chút cảm giác ghen tị nào. Ngược lại, cô còn cảm thấy những cô bé này thật đáng yêu. Người trẻ tuổi, đều có thần tượng, rất bình thường. Thi Phong còn rất ngưỡng mộ họ, bởi vì cô không có thần tượng. ... Buổi tọa đàm nhanh chóng bắt đầu. Sau khi người chủ trì làm nền giới thiệu xong, đẩy đề tài sang Mạc Nghịch. Mạc Nghịch nhìn chằm chằm Thi Phong và Mạc Nam Kiêu phải cả một phút, mới bắt đầu chào hỏi khán giả phía dưới. Cách chào hỏi của anh rất đơn giản, chỉ có một chữ: "Chào." Một chữ, vẫn được phía dưới nồng nhiệt đáp lại. Mạc Nghịch rất lạnh, nhưng khán đài lại rất nóng. Khi khán giả vỗ tay hoan hô Mạc Nghịch, Thi Phong ôm Mạc Nam Kiêu, kề sát bên tai nói với cậu: "Con thấy không? Tất cả những anh chị ở đây đều rất thích bố, bố con là một người rất giỏi." Mạc Nam Kiêu quay đầu lại, lén nhìn lướt qua đám người đang hoan hô ở phía sau. Đây là lần đầu cậu tiếp xúc với nhiều người như vậy, trước kia chưa từng có. "Bố..." Mạc Nam Kiêu nắm chặt tay Thi Phong, kiên định nói: "Bố của mẹ." Thi Phong nắm ngược lại tay Nam Kiêu, cười vui mừng.