Mạc Nghịch nắm lấy cánh tay của Thi Phong, tiếp tục giải thích cho cô: “Làm người mẫu cho tôi. Tôi vẽ cô.” Thi Phong hơi xấu hổ, cô muốn rút hai tay về nhưng Mạc Nghịch lại giữ rất chặt. Thi Phong ái ngại nói: “Ngại quá, tôi không có kinh nghiệm trong việc này. Nếu anh cần người mẫu, có thể tìm người chuyên nghiệp…” Mạc Nghịch vẫn không buông tay, anh nhìn chằm chằm Thi Phong một cách rất chân thành, “Triển lãm tranh tháng sau, còn một bức chưa được vẽ. Cánh tay của cô, rất đẹp.” Thi Phong giờ mới hiểu ý Mạc Nghịch, thì ra là muốn vẽ cổ tay mình. Thi Phong cũng không phải người thích nói chuyện lằng nhằng, nghĩ một lát, cô bèn gật đầu đồng ý với yêu cầu của Mạc Nghịch. “Được, vậy tôi giúp anh. Khi nào anh bắt đầu vẽ?” Mạc Nghịch thả tay, đứng lên nhìn giá vẽ cách đó không xa. “Bây giờ đi.” Thi Phong cũng đứng lên, “Được.” ——- Thi Phong đi theo Mạc Nghịch đến trước giá vẽ, đây không phải là lần đầu tiên cô tiếp xúc với những thứ có liên quan đến hội họa, nhưng lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái bảng vẽ lớn như vậy. Thi Vũ học mỹ thuật tạo hình, thi thoảng cũng có vẽ ở nhà, nhưng chưa bao giờ dùng bảng vẽ to như Mạc Nghịch. Thi Phong quan sát cẩn thận bảng vẽ của Mạc Nghịch, phát hiện một góc của bảng có dấu vết bị đốt cháy. Thi Phong gõ gõ nhẹ lên chỗ đó, cô hơi tò mò hỏi Mạc Nghịch: “Chỗ này bị lửa đốt cháy à?” Mạc Nghịch nhìn lướt qua, thờ ơ nói: “Lúc đốt tranh không cẩn thận đốt phải.” Thi Phong kinh ngạc, “Sao lại đốt tranh?” Chẳng lẽ mấy người làm nghệ thuật đều mắc mấy chứng bệnh cổ quái như thế này sao? Trước đó Thi Phong từng tiếp xúc với một bệnh nhân học âm nhạc, cô ấy học cello từ nhỏ, sau một lần thất bại khi thi, cô ấy bị shock, đốt hết tất cả đàn cello. Mạc Nghịch gắn một tờ giấy vẽ màu nước lên bảng vẽ, “Vì nó là rác.” Thi Phong: “… À. Thì ra là vậy.” Cô còn có thể nói gì? Mấy người làm nghệ thuật, ai cũng có cá tính riêng, không giống phàm phu tục tử bình thường chút nào. Mạc Nghịch gắn giấy xong, bắt đầu sắp xếp vị trí cho Thi Phong. Anh chỉ cái ghế cách giá vẽ khoảng một thước, “Cô ngồi chỗ đó. Quay lưng về phía tôi.” Thi Phong làm theo yêu cầu của Mạc Nghịch, ngồi xuống xong, cô hỏi Mạc Nghịch: “Sau đó thì sao?” Mạc Nghịch nói: “Đưa cánh tay tôi nắm lúc nãy ra sau lưng, để tôi nhìn thấy mấy vết sẹo kia.” Thi Phong nghe theo. Sắp xếp tư thế xong, Mạc Nghịch cúi xuống nhặt một cái bút chì vẽ phác ở dưới đất lên. Lúc vẽ Mạc Nghịch có thói quen, dù là loại hình gì, anh đều quen phác thảo bằng bút 6b. Lần này, Mạc Nghịch chuẩn bị vẽ một bức tranh sơn dầu. Không đến 10 phút, Mạc Nghịch đã phác hình xong. Lúc phác hình, anh luôn nheo mắt lại. Tuy quay lưng về phía Mạc Nghịch, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh mãnh liệt thế nào. Thi Phong vẫn giữ nguyên tư thế, từ từ nhắm mắt lại. Cô có thể cảm nhận được, cảm giác của mình dành cho Mạc Nghịch dường như không đơn giản. Thi Phong luôn hiểu rõ lòng mình, trước khi gặp Mạc Nghịch, Thi Phong chưa từng đối xử với người khác phái như vậy. Tính kỹ ra, từ lúc quen biết Mạc Nghịch đến bây giờ cũng chẳng hơn một tuần là bao, căn bản không thể gọi là thân thuộc. Nhưng khó tin là, cô lại dễ dàng đồng ý làm người mẫu cho anh. *** Thi Phong giữ một tư thế suốt hơn ba tiếng, lúc Mạc Nghịch nói dừng, cánh tay của cô đã đau đến mức không hạ xuống được. Cơ thể Thi Phong có bệnh cũ, do lúc trước sinh con xong đã chạy trốn để lại. Vốn phải ở cữ một tháng dưỡng sức, cô lại đi đường xóc nảy mà người bình thường ít ai phải đi. Mọi người thường nói, trong kỳ ở cữ mà không chịu chăm sóc bản thân, bệnh tật sẽ đeo bám cả đời. Việc này chắc chắn là kinh nghiệm xương máu với Thi Phong. Lúc trước đẻ xong mất nhiều máu, sức khoẻ của cô vốn không tốt, hơn nữa sau đó lại dính mưa, ngồi xe, lúc về đến nhà, sức khoẻ của cô hoàn toàn suy sụp. Tuy sau này có được chăm sóc, nhưng Thi Phong vẫn thường xuyên mắc phải tình trạng đau tay đau eo đau lưng, không thể làm bất cứ việc gì nặng. … Mạc Nghịch nhìn vẻ mặt đau đến nhíu mày của Thi Phong, thẳng tay ném bút lên bàn vòng ra phía sau cô. Mạc Nghịch nắm lấy cánh tay của Thi Phong, khẽ bóp bóp vài cái, từ từ giúp cô hạ tay xuống. Lúc ấy, Thi Phong có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được chiều chuộng nâng niu mà lo sợ. Giải thích vui cho rõ hơn, kiểu tự dưng không có việc gì lại thấy mẹ ra ôm hôn gọi “cục cưng của mẹ” ấy =)))))) Cảm giác ‘thụ sủng nhược kinh’ là thế đó:v). Với cô, Mạc Nghịch là người không hiểu nhân tình, động tác săn sóc này khiến Thi Phong kinh ngạc gần chết. Sau khi cánh tay hoàn toàn hạ xuống được, Thi Phong theo bản năng muốn đứng lên hoạt động gân cốt một chút. Nhưng ngồi hơn ba tiếng, chân cô đã sớm tê rần, lúc mới đứng dậy khỏi ghế, không thể đứng vững được. Vì thế, Thi Phong lại ngã vào lòng Mạc Nghịch lần nữa. Trên người Mạc Nghịch còn vương mùi màu nước của tranh, vừa khó ngửi lại vừa nồng, Thi Phong vô cùng không lịch sự hắt xì vài cái. Mạc Nghịch không để ý chuyện này, anh cúi đầu nhìn bắp chân Thi Phong, ấn vai để cô ngồi xuống ghế. Chờ Thi Phong ngồi xuống xong, Mạc Nghịch ngồi xổm trước mặt cô, đỡ lấy chân cô, xoa bóp bằng một lực vừa phải. Vóc dáng của Mạc Nghịch rất cao, lúc ngồi xuống, mặt không cẩn thận huých phải ngực Thi Phong. Tư thế này quả thực là xấu hổ đến tột cùng, Thi Phong vô cùng mất tự nhiên, chân càng lúc càng cứng ngắc. Mạc Nghịch vỗ một cái vào bắp chân Thi Phong, nhắc cô bằng giọng khàn khàn: “Cô thả lỏng một chút. Cơ bắp căng cứng quá.” Thi Phong nghe xong, một lúc lâu sau vẫn không biết đáp lại thế nào. Cô không có vì nghĩa khác trong câu này nói mà đỏ mặt, nhưng… nhưng lời này nghe thật sự rất… Thi Phong khẽ cựa quậy chân, vô cùng khách khí nói với Mạc Nghịch: “Bây giờ đỡ hơn rồi, Mạc tiên sinh, anh đứng lên được rồi.” Mạc Nghịch không nói gì nữa, buông chân Thi Phong ra, đứng lên. Sau khi Mạc Nghịch đứng lên, Thi Phong chỉ có thể nhìn đến ngực của anh, không mắt đối mắt được nên cũng không cảm thấy lúng túng như trước nữa. Mạc Nghịch tiện thể nói: “Đừng ngồi nữa. Đi xem con hộ tôi.”Thi Phong mới nhớ ra Mạc Nam Kiêu còn ngủ trên tầng, cô đứng dậy khỏi ghế, “Phòng ngủ của Mạc Nam Kiêu ở đâu?” Mạc Nghịch nói: “Phòng đầu tiên bên trái.” Thi Phong gật gật đầu, sau đó lên tầng bằng tốc độ nhanh nhất. *** Khi Thi Phong mở cửa phòng ngủ ra, Mạc Nam Kiêu đã một mình ngẩn ngơ ngồi trên giường từ rất lâu. Thằng bé không mặc quần áo, Thi Phong hơi lo lắng, nhanh chóng chạy đến kiểm tra xem trên người cậu có vết thương nào không. Chắc chắn Mạc Nam Kiêu không bị thương, Thi Phong mới yên lòng. Cô lấy một bộ quần áo từ cái tủ trong phòng ra, nhẹ giọng dỗ dành. “Nam Kiêu, cô mặc quần áo cho em, chúng ta xuống lầu, cô đưa em ra ngoài ăn nhé?” Mạc Nam Kiêu như không nghe thấy Thi Phong nói, không nhúc nhích. Vì thế, Thi Phong lại tiếp tục nhẫn nại khuyên can: “Nghe lời cô, chúng ta mặc quần áo, nghe lời nha?” Không biết vì sao Mạc Nam Kiêu lại đột nhiên kích động, cậu giật lấy bộ quần áo trên tay Thi Phong, hấp tấp tròng vào người. Mặc vài lần không được, cậu bực bội ném quần áo xuống, bắt đầu khóc lớn. “Mẹ… Mẹ ơi…” Mạc Nam Kiêu vừa khóc vừa gọi. Nghe được tiếng “mẹ”, Thi Phong thầm căng thẳng, suýt nữa thì không thở nổi. Cô nhớ đến đứa con mình sinh ra, nếu còn sống, nhất định bây giờ nó cũng biết gọi mẹ. Không được, không thể nghĩ tiếp nữa.