Gặp người quen ở trung tâm mua sắm không phải là chuyện lạ. Nhưng, gặp anh rể tay trong tay với một cô bé nhỏ tuổi hơn, là chuyện rất đáng ngạc nhiên. Khi Thi Phong nhìn thấy Kính Chí Viễn và cô bé kia, trong lòng như có hòn đá nặng chịch. Vốn Thi Phong thấy tình cảm vợ chồng của Kính Chí Viễn và Mạc Uyển không tốt lắm, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện như vầy. A, đàn ông mà —— không tin cậy được. “Chúng ta đi thôi.” Thi Phong quay đầu, kéo tay Mạc Nghịch. Mạc Nghịch không phản ứng, anh nhìn chằm chặp Kính Trí Viễn. Mấy giây sau, anh gạt tay Thi Phong ra, xông tới trước mặt Kính Chí Viễn, vung tay đấm mạnh vào mặt anh ta. Mạc Nghịch đánh nhau rất giỏi, anh vừa cao lại vừa khỏe, vung ra nắm đấm đã khiến Kính Chí Viễn rách da miệng, trong miệng tràn ngập mùi máu. Kính Chí Viễn không đáp trả, vẫn như thường ngày, nở nụ cười ôn hòa. Mạc Nghịch túm cổ áo anh, lạnh lùng nhìn sang cô bé bên cạnh. “Anh muốn chết.” Ba chữ này, Mạc Nghịch nói nghiến răng nghiến lợi. Kính Chí Viễn: “Mạc Nghịch, em nên hỏi chị em ấy.” Anh ta không giải thích câu nào, “Muốn đánh thì đánh tiếp đi. Hôm nay để em đánh đủ.” Mạc Nghịch buông Kính Chí Viễn ra, “Cút.” … Mạc Nghịch đột nhiên đánh người, Thi Phong vội ngồi xổm xuống che mắt Mạc Nam Kiêu. Nhưng, cô không che kịp, Mạc Nam Kiêu vẫn thấy một ít. Từ lúc Mạc Nghịch đi về từ chỗ Kính Chí Viễn, Mạc Nam Kiêu nhìn anh xen lẫn chút sợ hãi. Thi Phong thấy phản ứng của Mạc Nam Kiêu, biết nhất định cậu bị Mạc Nghịch dọa sợ. Lúc Mạc Nghịch đưa tay ra dắt Mạc Nam Kiêu, Mạc Nam Kiêu né theo bản năng. Thi Phong nói với Mạc Nghịch: “Anh làm con sợ. Để em dắt con cho.” Mạc Nghịch: “À.” Thi Phong: “Sau này anh chú ý một chút. Như vậy không tốt chút nào.” Mạc Nghịch: “Ừ, biết rồi.” Đáng ra là một ngày vui vẻ, bởi việc này chen ngang khiến không khí trở nên hơi nặng nề. *** Trong thời gian Mạc Nam Kiêu ngủ trưa, Thi Phong ra khỏi phòng Mạc Nam Kiêu, đi một vòng khắp nhà cũng không thấy Mạc Nghịch đâu. Thi Phong đi ra vườn, nhìn quanh, thấy Mạc Nghịch đang ngồi ở một góc. Anh ngồi xổm hút thuốc. Thi Phong đi đến, cúi đầu nhìn anh. “Tâm trạng anh không tốt à?” Mạc Nghịch ngẩng đầu lên, nhả một vòng khói lên trời, sau đó, nhắm mắt lại. Tâm trạng không tốt à, chắc vậy nhỉ. Nếu hôm nay không đưa Thi Phong và Mạc Nam Kiêu ra ngoài, Mạc Nghịch nhất định đánh Kính Chí Viễn không bò dậy được. Không nghe câu trả lời, Thi Phong ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Nghịch. Cô giành lấy điếu thuốc trong tay anh, nhẹ nhàng đặt tay lên má anh. “Nếu khó chịu, hãy nói với em. Đừng hút thuốc nữa.” Mạc Nghịch hạ mắt nhìn ngón tay của Thi Phong, yết hầu nóng lên. Anh quay đầu, ngón cái của Thi Phong chạm vào môi anh. Không chờ cô dời tay đi, Mạc Nghịch đã há miệng ngậm nó. Đầu ngón tay của Thi Phong lành lạnh, mang theo một ít vị ngọt. Mạc Nghịch dùng đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay cô, lúc thì mút, lúc thì cắn nhẹ. Thi Phong chỉ thấy đầu ngón tay rất ngứa, thi thoảng hơi nhoi nhói. Tay đứt ruột xót. Cảm giác lan từ đầu ngón tay, nhanh chóng truyền khắp toàn cơ thể. Thi Phong không ngồi nổi nữa, toàn thân run lên. Mạc Nghịch đúng lúc đưa tay ôm lấy eo cô, đỡ cô đứng dậy. Tay còn lại của Thi Phong vòng qua cổ Mạc Nghịch, hiện tại Mạc Nghịch là điểm tựa duy nhất của cô. Mạc Nghịch cắn ngón tay của Thi Phong, mập mờ hỏi cô: “Em sẽ không như vậy phải không?” Thi Phong: “Gì, gì cơ…” Mạc Nghịch lấy ngón tay cô ra khỏi miệng. “Phản bội.” Nói tới đây, sắc mặt của anh chợt lạnh lùng, “Liệu có không?” Ánh mắt của Mạc Nghịch hơi sợ hãi, Thi Phong nhìn anh, sau lưng nổi một mảng da gà. Không kịp đợi câu trả lời của Thi Phong, Mạc Nghịch cuống lên. Anh bóp chặt bả vai cô, “Liệu có không?” Thi Phong ôm eo anh, dựa đầu vào ngực anh. Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: “Em mãi mãi sẽ không phản bội anh.” Có câu nói này của Thi Phong an ủi Mạc Nghịch, cảm xúc của anh dần dần ổn định. Lâu lắm rồi anh chưa từng nóng nảy như vậy. Khi nhìn thấy Kính Chí Viễn và cô gái trẻ tuổi kia, trừ việc lo lắng cho Mạc Uyển, Mạc Nghịch còn nghĩ, nếu một ngày nào đó trong tương lai, liệu Thi Phong có phản bội anh như vậy hay không. Chỉ cần nghĩ như vậy, anh không thể kiềm chế được sự nóng nảy. Cứ như Thi Phong đã phản bội anh rồi… Thi Phong dựa vào ngực Mạc Nghịch rất lâu, vị trí này giúp cô nghe được nhịp tim của anh. Chờ đến khi nhịp tim của anh đập bình thường trở lại, Thi Phong mới tiếp tục nói chuyện. “Chúng ta về nghỉ ngơi đi, em muốn ngủ.” Mạc Nghịch “Ừ” một tiếng, giữ nguyên tư thế này ôm cô vào nhà. Ở Hàng Châu bốn ngày, cuối cùng cả nhà ba người mới về Bắc Kinh. Ngày trước khi đi, Mạc Uyển đến. Thoạt nhìn tâm trạng của cô rất bình thường, chuyện trong trung tâm mua sắm ngày ấy, cả Mạc Nghịch và Thi Phong cùng ăn ý không nhắc đến với cô. *** Vì chuyện đánh người, Mạc Nam Kiêu rất sợ Mạc Nghịch, cứ trốn tránh anh. Mạc Nam Kiêu ngủ trên máy bay. Nhân cơ hội này, Mạc Nghịch mới chạm vào tay cậu được. Thi Phong ngồi bên nhìn bộ dáng cẩn thận từng tí một của Mạc Nghịch, không nhịn được nở nụ cười. Không sai, Mạc Nghịch không phải người bình thường, cách biểu đạt cũng rất khác biệt. Nhưng tình yêu lại không thay đổi. Trước nay anh không nói anh yêu Nam Kiêu bao nhiêu, không nói đã hi sinh bao nhiêu vì Nam Kiêu, nhưng tình yêu của anh với Nam Kiêu, lại không kém người khác chút nào. Trên đời này có đủ loại người khác nhau, cũng có đủ loại cách thức bộc lộ. Tình yêu của Mạc Nghịch là im lặng bầu bạn. Thi Phong nghĩ, sau này lớn lên, Nam Kiêu nhất định sẽ hiểu. Mạc Nghịch rời khỏi chỗ ngồi kế bên Mạc Nam Kiêu, trở lại bên cạnh Thi Phong. Thi Phong vỗ vỗ tay Mạc Nghịch, nói với anh: “Nam Kiêu của chúng ta nhạy cảm hơn những đứa bé khác rất nhiều. Cho nên… Về sau anh phải chú ý. Như em đã nói, nhất định phải làm gương cho con.” Mạc Nghịch nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay siết chặt. “Biết rồi.” Thi Phong: “Ừm, anh là một người cha tốt.” Mạc Nghịch: “Thật à?” Thi Phong: “Thật. Ít nhất, trong mắt em, anh là người cha tốt nhất thế giới.” Mạc Nghịch: “Nam Kiêu sợ anh.” Thi Phong: “Không sao đâu, qua vài ngày sẽ đỡ. Chỉ là lần sau anh đừng hung dữ trước mặt con, con sẽ không sợ anh nữa.” Mạc Nghịch: “Chị kết hôn với anh ta mười lăm năm.” Đề tài chuyển quá nhanh, Thi Phong sửng sốt gần một phút mới phản ứng được. Thi Phong nói: “Tình yêu là thứ không ổn định nhất trên thế giới này. Anh vĩnh viễn không biết, một giây sau nó sẽ chạy tới nơi nào. Cho nên… Không có cách nào khác. Chúng ta phải học cách chấp nhận hiện thực.” Mạc Nghịch: “Anh sẽ không.” Thi Phong: “Vâng, em cũng không.” Giọng nói của Thi Phong rất nhẹ, rất dịu dàng, “Có người nói, cả đời không thể treo cổ trên một cái cây mãi được. Họ nói vậy, là vì cái cây đó đã không còn dáng vẻ lúc ban đầu nữa. Nhưng em tin anh mãi mãi sẽ không thay đổi.” Thi Phong dùng từ rất tốt, cô nói những lời này, có lẽ chỉ có Mạc Nghịch có thể hiểu. Tựa như những lời âu yếm của Mạc Nghịch, chỉ có mình cô hiểu.