Mạc Nghịch đỡ Thi Phong quay về sân, đến trước xe, hai người đều ngừng lại. Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, mở cửa ghế phụ. Thi Phong đỡ xe, nhấc chân chuẩn bị bước vào. Vừa nâng chân, Mạc Nghịch đã đột nhiên ôm cô lên. Thi Phong còn chưa kịp kinh ngạc xấu hổ, đã bị Mạc Nghịch ôm tới ghế phó lái. “Cảm ——” “Dây an toàn.” Mạc Nghịch cắt ngang lời cảm ơn của Thi Phong, bỏ lại những lời này rồi đóng cửa xe lại. Thi Phong cài dây an toàn, Mạc Nghịch thì vòng qua thân xe ngồi xuống ghế điều khiển. Không thấy được tâm trạng qua nét mặt của anh, nhưng dựa vào kinh nghiệm, Thi Phong vẫn có thể đoán được, anh đang rất không vui. Còn nguyên nhân không vui, cô không rõ. Đang nghĩ thì cảm thấy mắt cá chân rất đau. Thi Phong hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt đau đớn “Á” một tiếng. Mạc Nghịch nghiêng đầu nhìn Thi Phong, “Cởi giày ra.” Thi Phong: “Không cần, về rồi tôi sẽ xử lí. Giờ vẫn có thể chịu được.” Mạc Nghịch: “Cởi.” Thi Phong: “Có phải tôi không cởi thì anh sẽ không đưa tôi về không?” Mạc Nghịch: “Em biết thì tốt rồi.” Biết ngay mà. Nếu đã vậy, Thi Phong chỉ có thể nghe theo chỉ thị của Mạc Nghịch mà cởi giày ra. Thật ra cô cũng biết, khi đau chân thì không nên đi giày cao gót. Thấy Thi Phong đã cởi giày ra, Mạc Nghịch mới khởi động xe. Sau khi cởi giày, quả thực Thi Phong cảm thấy tốt hơn nhiều, không đau như lúc nãy nữa. Hơn nửa giờ đi đường, Mạc Nghịch không nói chuyện, Thi Phong cũng chỉ quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài. *** Cuối cùng xe cũng dừng trước dưới nhà Thi Phong. Thi Phong khom lưng chuẩn bị đi giày vào, Mạc Nghịch giật phắt lấy giày từ tay Thi Phong. Thi Phong: “…” Mạc Nghịch: “Anh cõng em.” Thi Phong: “…” Cô cón đang định tự vịn cầu thang từ từ trèo lên chứ. Nếu Mạc Nghịch đã nói vậy, cô cũng không từ chối. Đây là lần đầu tiên Thi Phong được một người đàn ông cõng. Lưng của Mạc Nghịch rất rộng, rất thoải mái, lúc dựa vào, có cảm giác lang thang lâu cuối cùng cũng tìm được đường vê nhà. Thi Phong ôm lấy cổ anh từ phía sau, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng anh, nhắm mắt hưởng thụ chút bình yên hiếm hoi này. Cảm nhận được động tác của Thi Phong, Mạc Nghịch đi chậm lại. Đi lên tầng ba vốn chỉ mất 2-3 phút, Mạc Nghịch lại mất tận 8 phút. Đứng trước cửa nhà Thi Phong, Mạc Nghịch giơ tay lên gõ cửa. Thi Vũ nhanh chóng ra mở cửa. Ngay khi nhìn thấy Mạc Nghịch đang cõng Thi Phong, nháy mắt Thi Vũ nghẹn họng trân trối nhìn. “Chị, hai người ——” “Chị bị trẹo chân. Anh ấy đưa chị về nhà.” Thi Vũ chưa hết kinh ngạc, Thi Phong đã cắt ngang giải thích. “Ồ, thầy Mạc, anh vất vả rồi.” Thi Vũ nhanh chóng nhường đường cho Mạc Nghịch, cô chỉ lên sofa, nói: “Thầy Mạc, anh để chị em xuống đây là được.” Mạc Nghịch gật gật đầu, vòng qua Thi Vũ, đặt Thi Phong lên sofa. Trên trán Mạc Nghịch toát ra một lớp mồ hôi. Thi Vũ nhìn thấy, chu đáo đưa cho Mạc Nghịch một cái khăn ướt. “Thầy Mạc, anh chảy mồ hôi rồi, lau đi này.” Mạc Nghịch nhận lấy, “Cảm ơn.” Thi Vũ thẹn thùng cười: “Không sao không sao, là chị em làm phiền anh.” Thi Phong không nhìn nổi, “Thi Vũ, em đến phòng ngủ của chị lấy bình xịt đi.” Thi Vũ: “Là cái bình chị dùng lúc bị trật chân lần trước phải không?” Thi Phong: “Sao cũng được, nhanh đi lấy đi.” “Được rồi, em biết rồi.” Thi Vũ vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Mạc Nghịch: “Thầy Mạc anh ngồi đợi chút, em đi lấy thuốc cho chị em. Chị em phiền nhỉ.” Mạc Nghịch khẽ vuốt cằm, thái độ dễ chịu hơn lần trước nhiều. Được nam thần đối xử như vậy, cả trái tim Thi Vũ dường như đều tan ra, cô ngây ngô cười đi về phía phòng ngủ. … Thi Phong nhìn bóng dáng của Thi Vũ, không thốt nên lời. Mạc Nghịch đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Thi Phong, tay nâng cái chân đang sưng lên của cô lên. Mắt cá chân sưng rất to, gấp đôi chân cô lúc bình thường. Mạc Nghịch dùng ngón cái ấn lên chỗ sưng, bóp mạnh một cái. “A… Đau.” Thi Phong không cẩn thận kêu lên. Một tiếng “a” nghe vào tai cũng đã thấy rất đau. Ánh mắt Mạc Nghịch hơi thay đổi, lại xoa nhẹ hai cái. Thi Phong đau đến mức muốn giật phắt chân ra khỏi tay anh, bất đắc dĩ sức lực không địch lại, chỉ có thể quay người đi, càng đau hơn. “Đau lắm, có thể đừng chạm vào nó nữa được không?” Phản kháng không có hiệu quả, Thi Phong chỉ có thể nhẹ nhàng thương lượng. Động tác của Mạc Nghịch vẫn không dừng lại. Đầu cũng không nâng, anh khàn giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.” Giọng nói hơi không ổn… Thi Phong theo bản năng siết chặt lấy sofa. Chân của phụ nữ, chính bản thân nó đã có rất nhiều ý nghĩa. Trong thời cổ đại Trung Quốc, con gái không thể lộ chân. Trước kia Thi Phong từng nhìn một bản điều tra, kết quả biểu hiện, phần lớn đàn ông đều có foot fetish (trong ngôn tình gọi là “chân khống”:v)[1]. [1] Mình cũng đọc được khá nhiều thứ hay ho liên quan đến tình dục và 1 trong đó là foot fetish. Phần lớn đàn ông đều có foot fetish không phải bịa đâu >>>link<<< Bọn họ rất thích chân của con gái. Cha đẻ của ngành phân tâm học(viết tắt của “Phân tích tâm lý học”) – Sigmun Freud cũng từng phân tích mối quan hệ giữa chân người phụ nữ và ham muốn tình dục. Cho nên Mạc Nghịch… có lẽ cũng khuynh hướng này. Thi Phong càng nghĩ cảm thấy mất tự nhiên. *** “Chị, hình như bình này sắp hết —— ” Thi Vũ tìm mãi mới thấy cái bình xịt trong phòng ngủ, vừa nói vừa đi ra ngoài. Sau đó, cô phát hiện mình lại thấy được hình ảnh giới hạn độ tuổi người xem. Thi Vũ nhanh chóng dùng tay bịt mắt mình lại, “Em không thấy gì cả! Hai người tiếp tục, em đi đây!” Nói xong, quay đi, chuẩn bị trở lại đường cũ. Thi Phong nhanh chóng ngăn cản: “Ra đây.” Thi Vũ khó xử: “Chị… Chị đừng phá bầu không khí như vậy chị. Bây giờ em ra thì chói quá [2]…” [2] Ý là nếu ra thì Thi Vũ là một cái bóng đèn chói quá, kì đà cản mũi =)))) Thi Phong: “Đưa thuốc đây.” Thi Vũ đành đi đến, đưa bình xịt cho Thi Phong. Ngay lúc Thi Vũ đến đây, Mạc Nghịch buông chân Thi Phong ra. Thi Phong theo bản năng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô mở bình xịt ra, xịt vài cái lên mắt cá chân. Lành lạnh, giảm đau rất tốt. “Tôi mệt, muốn đi ngủ.” Thi Phong đưa bình xịt qua một bên. Cô nói lời này, ý là Mạc Nghịch anh nên về nhà đi. Thi Phong không thể nói thẳng đuổi khách mau về đi được, vì thế chọn một cách khéo léo hơn biểu đạt ý muốn của mình. Nhưng Mạc Nghịch lại thờ ơ không cảm xúc. Không biết là anh giả ngu, hay là không hiểu thật. Thi Phong chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách. Ngẫm nghĩ chưa đến 20 giây, Mạc Nghịch đột nhiên cúi người bế ngang cô lên. Thi Phong bị dọa giật nảy mình, “Anh muốn làm gì?” Mạc Nghịch: “Không phải em muốn ngủ còn gì.” Thi Phong: “…” Quả nhiên, nghệ sĩ căn bản không hiểu tâm tư của người phàm, càng không nghe ra ý trong lời bọn họ. Mạc Nghịch bế Thi Phong về phòng ngủ của cô, đặt cô lên giường. “Trên đường về cẩn thận.” Thi Phong dựa vào đầu giường, đổi một cách thẳng thừng hơn giục Mạc Nghịch về nhà. “Nhỡ may Nam Kiêu nửa đêm tỉnh mà không thấy anh, con sẽ rất sợ.” “Biết rồi.” Mạc Nghịch nói, “Anh đi.” Thi Phong: “Vâng… Tạm biệt. Lái xe cẩn thận.” Mạc Nghịch thu ánh mắt trên người Thi Phong về, quay người đi khỏi phòng ngủ. Thi Vũ thấy Mạc Nghịch ra ngoài, cười hì hì bước đến. “Thầy Mạc, làm phiền anh rồi.” Mạc Nghịch: “Không.” Thi Vũ: “Anh về à?” Mạc Nghịch: “Ừ.” Thi Vũ: “Vậy anh lái xe chậm một chút nhé, bây giờ khuya lắm rồi, chú ý an toàn.” Mạc Nghịch: “Ừ.” Thi Vũ luôn đặc biệt nhiệt tình với Mạc Nghịch. Nói thế nào anh cũng là thần tượng của cô, dù đã gặp rất nhiều nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có thể nghiệm khác biệt. Người nam tính như anh, nhìn bao lâu cũng không chán. *** Thi Vũ tiễn Mạc Nghịch xong bèn vọt vào phòng Thi Phong. Thi Vũ ngồi vào giường của Thi Phong, vẻ mặt hóng hớt. “Chị, chị, tối hôm nay giữa chị và nam thần lại xảy ra chuyện cẩu huyết gì vậy?” Thi Phong: “Em không mệt à, ngủ đi.” Nói tới đây, Thi Phong ngáp một cái. “Hôm nay mệt rồi, chị muốn đi ngủ.” Thi Vũ: “Nói với em một tí thôi cũng được, em tò mò lắm. Thật đó.” Thi Phong: “Trật chân, anh ấy thấy chị đáng thương đành đưa chị về nhà.” Thi Phong đành tóm gọn hết chuyện xảy ra trong một câu. Sau khi Thi Vũ nghe xong rất thất vọng. Cô chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chỉ thế thôi?” Thi Phong: “Em còn muốn thế nào nữa?” Thi Vũ: “Em tưởng hai người làm chuyện gì… mà có thể trẹo chân được ấy.” Thi Phong: “Xin hỏi em làm chuyện gì mà trẹo được chân?” Thi Vũ: “Là chuyện giữa hai người yêu nhau ấy. Thí dụ như ——” “Chị và anh ấy không phải người yêu.” Thi Phong cắt ngang ảo tưởng của Thi Vũ, “Ra ngoài đi, chị muốn đi ngủ.” Thi Vũ: “… Làm sao có thể. Vừa rồi rõ ràng anh ấy dịu dàng với chị như vậy cơ mà, còn bóp chân cho chị! Chị! Chị đừng nói với em là một người đàn ông chạm vào chân của con gái mà không có ý gì…” Thi Phong: “Bác sĩ còn tiêm vào mông bệnh nhân cơ mà, có ý gì không?” Thi Vũ: “…” Thi Phong: “Chị ngủ đây.” Thi Vũ không nói lại được Thi Phong, vì thế ngoan ngoãn ra khỏi phòng ngủ của cô. Thật ra Thi Phong không mệt chút nào. Nhắm mắt vào là cô lại nhớ đến hình ảnh Mạc Nghịch nắm chân cô xoa bóp. Mất tự nhiên, vô cùng mất tự nhiên. Sau cả đêm, mắt cá chân của Thi Phong bớt sưng đi nhiều, cũng ít đau hơn hôm qua nhiều. Nhưng tình trạng này, cô không thể đi làm được. Cô gọi điện thoại xin phép tổ trưởng, chuẩn bị nghỉ một ngày ở nhà. Thi Vũ vội vàng chuẩn bị tác phẩm và luận văn tốt nghiệp, ăn xong bữa sáng liền ra ngoài. Một mình Thi Phong ở nhà, cảm thấy nôn nao khó hiểu. Bình thường căn bản cô không có cơ hội ở nhà một mình, ban ngày đi làm, buổi tối có Thi Vũ ở nhà đợi cô. Thi Phong lấy một cuốn sách từ trên giá sách ra, ngồi trên sofa xem. Tìm chút việc để làm là không thấy nôn nao như vậy nữa. … 11 giờ. Đột nhiên có người gõ cửa. Thi Phong cao giọng hỏi: “Ai đấy?” “Anh.” Một chữ ngắn gọn súc tích, giọng nói quen thuộc, Thi Phong lập tức đoán được chủ nhân giọng nói này là ai. Thi Phong nhảy lò cò ra mở cửa, hai cha con Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu đang đứng ngoài. Sau khi mở cửa, Thi Phong mới ý thức được mình đang mặc quần áo ở nhà, hơi mất tự nhiên. “Hôm nay Nam Kiêu không đến trường à? Ha ha… Tôi, tôi còn chưa thay quần áo, hai người vào ngồi trước đã.” Mạc Nghịch tiến lên ôm eo của Thi Phong, đỡ cô lên sofa. Mạc Nam Kiêu đứng cạnh nhìn bọn họ, tay nhỏ nắm thành một nắm tay thịt thịt. “Nam Kiêu, đến ngồi cạnh cô nào.” Thi Phong vẫy vẫy tay với Mạc Nam Kiêu. Mạc Nam Kiêu tới ngồi cạnh Thi Phong.