Mạc Nghịch không trả lời nhân viên cửa hàng ngay, anh nhìn quần áo trong tiệm, cuối cùng dừng lại trên một bộ váy hở vai. Mạc Nghịch giơ tay chỉ vào cái váy kia, nói với nhân viên cửa hàng: “Nó.” Nhân viên cửa hàng nhìn theo ánh mắt của anh, xác định được là bộ nào xong, hỏi anh: “Xin hỏi anh muốn lấy size nào?” “Ừm.” Mạc Nghịch suy nghĩ một lát, đáp: “M.” Nhân viên cửa hàng vâng một tiếng, sau đó giúp Mạc Nghịch gói cái váy kia lại. “Thưa ngài, tổng cộng ——” “Quẹt thẻ.” Không đợi nhân viên cửa hàng nói xong, Mạc Nghịch đã đưa thẻ ra. Anh lấy thẻ từ trong túi ra, đưa tới tay cô. Quẹt thẻ xong, Mạc Nghịch cầm túi đồ đi sang khu bán nội y. Một người đàn ông như anh đi vào chỗ này, người khác nhìn anh như nhìn người bị bệnh thần kinh. Nhưng từ trước đến nay Mạc Nghịch anh không hề quan tâm mình như thế nào trong mắt người khác. Anh bước vào cửa hàng, tìm một bộ nội y đơn sắc, nói: “34B, quẹt thẻ.” Nhân viên cửa hàng: “… Vâng.” *** Mạc Nghịch bỏ ra mười lăm phút mua cả váy lẫn nội y xong, lúc anh xuống tầng, Thi Phong vẫn còn đứng tại chỗ chờ anh. Mạc Nghịch đi đến trước mặt Thi Phong, đưa túi đồ cho cô, “Ngày mai mặc.” Thi Phong nhận lấy nhìn thoáng qua, nhịn không được nhíu mày. Cô vốn đang muốn lí luận với Mạc Nghịch, sau lại nghĩ, thật ra nói cũng chẳng để làm gì. Anh vốn không để ý kiến của người khác trong lòng. “34B, vừa không?” Mạc Nghịch chắn trước mặt Thi Phong, hỏi cô. Trong nháy mắt, Thi Phong thấy tim mình như đang sụp đổ. Cô nghĩ Mạc Nghịch chỉ mua quần áo ngoài cho mình mà thôi, căn bản không ngờ anh mua cả nội y nữa. Thi Phong mất vài phút để bình tĩnh lại, mới trả lời anh: “Vâng. Đó là cỡ tôi mặc.” Mạc Nghịch đột nhiên nở nụ cười, anh nói: “Chưa sờ thử, chỉ đành ước lượng.” Thi Phong không nói gì: “…” Thực ra, nếu người nào khác nói lời này, Thi Phong nhất định cho rằng họ có ý nghĩ xấu xa với mình. Nhưng Mạc Nghịch… Tư duy của anh hoàn toàn khác với người bình thường, cô cũng không thể áp dụng ý nghĩ của người bình thường để đoán ý của anh. Mạc Nghịch nhìn chằm chằm Thi Phong, cười một lát, kéo tay cô. “Về nhà.” Thi Phong: “…” Thi Phong và Mạc Nghịch nắm tay nhau ra khỏi siêu thị, đi qua đường cái, cuối cùng Mạc Nghịch cũng thả tay ra. Được thả ra, Thi Phong bèn lấy điện thoại ra gọi cho Thi Vũ. Tút một cái, giọng nói Thi Vũ đã cất cao lên. “Chị! Sao chị còn chưa về?” Hỏi xong, Thi Vũ lại còn “hả” một tiếng thật dài —— “Không lẽ đi cả đêm không về?” Giọng nói khó nén hưng phấn. Thi Phong day day trán, nói với cô: “Ừ, đêm nay chị không về. Một mình em nhớ chú ý an toàn. Cẩn thận đóng hết các cửa lại.” “Được rồi được rồi, em biết rồi.” Thi Vũ cười hì hì nói, “Thật ra chị mới là người cần chú ý an toàn, đừng có không cẩn thận rồi bị nam thần của em ăn luôn nhá!” Nghe thấy lời Thi Vũ, Thi Phong theo bản năng nhìn lướt qua Mạc Nghịch đang đứng bên cạnh, chắc chắn anh không nghe thấy mới tiếp tục nói chuyện với Thi Vũ. Cô nói với Thi Vũ: “Đừng nghĩ linh tinh.” Thi Vũ “ui giời” một tiếng, “Chị! Chuyện này rất bình thường mà, cô nam quả nữ ở cùng nhau một đêm, củi khô bén lửa… Chậc chậc, hai người nhớ dùng biện pháp an toàn nhá!” Thi Phong: “Đóng chặt cửa sổ vào. Cúp đây.” Thi Vũ còn muốn nói nữa, Thi Phong đã quyết đoán dập máy. Thi Phong vừa cúp máy xong, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang Mạc Nghịch. Đúng lúc Mạc Nghịch đang nhìn cô. Ánh mắt của anh rất sâu, rất nóng, Thi Phong bị nhìn đến mức cực kì mất tự nhiên. Đang lúc cô xấu hổ, Mạc Nghịch mở miệng nhắc nhở: “Dây an toàn.” Thi Phong càng xấu hổ, nhanh chóng cài dây an toàn. Làm xong, cô cười với Mạc Nghịch. “Xong rồi. Cảm ơn anh.” Đường về nhà chỉ mất 10 phút, Thi Phong nói xong tiếng “Cảm ơn”, hai người đã đến cửa nhà. Mạc Nghịch lấy chìa khóa ra, vỗ vỗ vai Thi Phong, đẩy cô vào. “Em mệt không?” Sau khi vào cửa, Mạc Nghịch hỏi cô. Thi Phong lắc đầu, “Không mệt lắm.” Mạc Nghịch nói: “Vậy có thể bôi thuốc cho anh được không?” “Hả?” Thi Phong không hiểu, cô nhớ Mạc Nghịch đâu có bị thương… Mạc Nghịch lấy dép lê trong tủ giày ra cho Thi Phong, đặt cạnh chân cô, Thi Phong hiểu ý, cởi giày của mình ra, thay dép lê vào. *** Trong lúc đó, Mạc Nghịch luôn nhìn chằm chằm chân cô. Thi Phong đi một đôi tất trắng, rất thấp. Lúc cởi giày cô cũng cởi tất theo, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài, trong trắng lộ hồng. Mạc Nghịch vốn chỉ định nhìn một tẹo thôi, nhưng nhìn một cái đã không dời mắt sang chỗ khác được. Chân của cô rất đẹp, hơi xương xương và mềm mại. Có rất nhiều nam họa sĩ cũng giống Mạc Nghịch, vô cùng si mê chân con gái, vẽ rất nhiều bức tranh về chân và bàn chân. Những bức vẽ Mạc Nghịch từng xem không có cái chân nào đẹp bằng chân của Thi Phong. ——- “Sao anh lại bị thương?” Thi Phong thấy Mạc Nghịch im lặng rất lâu, nhịn không được bật hỏi. Mạc Nghịch tỉnh táo lại, dời mắt sang chỗ khác. Anh ngồi xổm xuống, kéo tay Thi Phong, áp tay cô vào má phải của mình. Lần này, để ngón tay Thi Phong chạm vào miệng vết thương trên mặt anh. “Chỗ này bị trầy. Bây giờ mới đau.” Mạc Nghịch nói với Thi Phong như vậy. Vừa sờ, Thi Phong mới chú ý tới má phải của anh có vết trầy da, bây giờ còn hơi ươn ướt, hình như là nước mủ. Thi Phong hỏi anh: “Trầy da lúc nào? Sao tôi lại không biết?” Mạc Nghịch nói: “Lúc gọi điện cho em.” Thi Phong nói: “Sao anh lại không cẩn thận thế.” Mạc Nghịch nói: “Không khống chế được, nên mới muốn em cứu anh.” Thi Phong nhìn vết thương trên mặt anh, thở dài một cái. Cô hỏi Mạc Nghịch: “Trong nhà có hộp cứu thương không?” Mạc Nghịch gật gật đầu, sau đó đứng lên: “Anh đi lấy.” Hộp cứu thương là đồ thiết yếu trong nhà của Mạc Nghịch. Từ khi biết mình bị tâm thần phân liệt, trong nhà thường xuyên chuẩn bị sẵn hộp cứu thương rất to. Băng gạc, băng y tế, iốt, cồn, thuốc xịt, cái gì cũng có. Trước kia khi phát bệnh, Mạc Nghịch thường tự làm mình bị thương, Mạc Uyển đành phải chuẩn bị sẵn cho anh một hộp cứu thương. Mỗi lần anh bị thương, Mạc Uyển đều băng bó cho anh. Sau đó bệnh tình của Mạc Nghịch đã có thể khống chế, dẫn theo Mạc Nam Kiêu từ Hàng Châu đến Bắc Kinh, Mạc Uyển vẫn lo lắng, ngàn dặn vạn dặn bắt anh mang cái hộp cứu thương này theo. Nhưng, hai năm nay, quả thực không sử dụng hộp cứu thương nhiều như trước kia. Lần này xem như là ngoại lệ. … Thi Phong thấy Mạc Nghịch mang cái hộp cứu thương lớn như vậy ra, ánh mắt trợn tròn lên. Mạc Nghịch không chú ý đến biểu cảm của cô, anh lấy nước ôxi già, băng gạc, băng y tế ra, lại ngồi xổm xuống trước mặt Thi Phong. Mạc Nghịch rất cao, lúc anh ngồi xổm xuống cao gần bằng Thi Phong đang ngồi trên sofa, vị trí này rất tiện để Thi Phong bôi thuốc cho anh. Thi Phong cầm bông chấm nước cồn rửa miệng vết thương của Mạc Nghịch, thấy Mạc Nghịch đau đến nhíu mày, cô bèn dừng lại. “Đau lắm à?” Mạc Nghịch lắc đầu: “Không. Em tiếp tục đi.” Mạc Nghịch đã nói như vậy rồi, Thi Phong chỉ có thể tiếp tục. Nhưng, động tác của cô càng lúc càng dịu dàng hơn. Mạc Nghịch trầy da rất nặng, nhưng trước đó Thi Phong không phát hiện, có lẽ là do sự chú ý của cô chỉ dồn vào Mạc Nam Kiêu. Mạc Nghịch vô cùng hưởng thụ sự dịu dàng của Thi Phong, cơn đau của vết thương đã không ảnh hưởng đến anh nữa. Anh nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của Thi Phong. Sát trùng xong, Thi Phong lại bôi chút thuốc lên vết thương của Mạc Nghịch. Bôi xong, Mạc Nghịch mới dùng băng gạc dán lên trên vết thương. “Xong rồi.” Thi Phong dán cái băng cuối cùng xong, thấy Mạc Nghịch vẫn đang nhắm mắt, bèn vươn tay vỗ vỗ vai anh. Mạc Nghịch mở to mắt nhìn Thi Phong, miệng tươi cười. Anh nói với Thi Phong: “Đi, anh dẫn em đi xem mấy bức tranh.” Thi Phong đứng lên, theo Mạc Nghịch sang một căn phòng nhỏ. Đến đây mấy lần, đây là lần đầu tiên Thi Phong bước vào căn phòng này. Căn phòng nhỏ này theo lý thuyết hẳn là nơi cất quần áo, nhưng Mạc Nghịch không làm theo lẽ thường, biến nó thành chỗ đặt tranh. Bốn bức tường đều là tranh, có tranh vẽ, có phác họa, còn có cả bức vẽ theo lối vẽ tỉ mỉ. Những bức vẽ này đều là các bộ phận cơ thể, hơn nữa đều là của phụ nữ. Thi Phong có thể hiểu đại khái đây là nghệ thuật, nhưng cô nhìn mà vẫn mặt đỏ tim đập. Thi Phong hỏi Mạc Nghịch: “Đây là anh vẽ cả?” Mạc Nghịch gật đầu, “Là anh vẽ.” Thi Phong: “Ừm. Tôi tưởng anh chỉ vẽ thực vật.” Mạc Nghịch nói: “Không tìm được người mẫu thích hợp.” Thi Phong: “À.” Mạc Nghịch đi đến trước một bức tranh, giơ tay chỉ bức tranh kia, khàn khàn hỏi cô: “Em thích bức này không?” Thi Phong: “Không phải là thích hay không. Mỗi người đều có quan niệm khác nhau về nghệ thuật. Tôi không hiểu mấy thứ này lắm, cho nên không bình luận được.” Mạc Nghịch thay đổi cách hỏi: “Cơ thể của cô gái này đẹp không?” Nghe thấy câu hỏi của Mạc Nghịch, Thi Phong cẩn thận quan sát cô gái trong bức tranh. Rất được, châu tròn ngọc sáng. Đây hẳn là mẫu người đàn ông ưa thích. Thi Phong nghĩ nghĩ, hồi đáp: “Ừm. Đẹp.” Dừng một lát, Thi Phong còn nói: “Không phải mọi người đều nói, nghệ thuật và tình dục là như thế này —— tình dục làm con người có tà niệm, nghệ thuật thì không. Bức tranh này… hẳn là một loại nghệ thuật. Người mẫu rất đẹp, rất có khí chất.” *** Mạc Nghịch nhẹ nhàng thở dài một hơi, đầu tiên là nhìn lướt qua bức tranh trên tường, sau lại đi đến trước mặt Thi Phong. Thi Phong theo bản năng lui lại mấy bước, Mạc Nghịch tiếp tục tiến lên phía trước mấy bước. Sau đó, Thi Phong thẳng thừng đặt tay lên vai Mạc Nghịch: “Nói thôi là được rồi.” Mạc Nghịch chọc chọc lên trán cô: “Không đúng.” Thi Phong hít thở không thông vì động tác quen thuộc của anh, hơi thở dần dần trở nên dồn dập. Động tác quen thuộc này luôn làm cô nhớ tới quá khứ đen tối kia. Cô hít sâu vài hơi, không nói gì. Mạc Nghịch nói: “Nghệ thuật thực sự sẽ làm người ta có tà niệm.” Thi Phong khó khăn “ồ” lên một tiếng, lùi lại mấy bước, “Tôi thật sự không hiểu lắm.” Mạc Nghịch ấn chặt vai Thi Phong, lực tay của anh rất lớn, Thi Phong không khỏi tiến về trước mấy bước. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, không khí quá mức mập mờ. Thi Phong nhìn ánh mắt của Mạc Nghịch, tim đập càng lúc càng nhanh. Chính là cảm giác tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Mạc Nghịch vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Anh nói: “Em hiểu.” Thi Phong theo bản năng phản bác: “Tôi không hiểu.” Mạc Nghịch: “Hiểu.” Thi Phong lại phản bác: “Thật sự không hiểu.” Mạc Nghịch ghé sát vào Thi Phong, khẽ nói: “Em nhớ không, anh từng nói, em là một tác phẩm nghệ thuật.” Nói tới đây, Mạc Nghịch nở nụ cười, “Cho nên, anh có tà niệm với