Nụ Hôn Của Casanova
Chương 70
Tôi đến đó đầu tiên, ít nhất tôi cũng nghĩ vậy. Tôi lao mạnh vào cánh cửa sau bằng gỗ ván. Cửa không mở. Tôi thử lại lần nữa, khung cửa long ra, cánh cửa rin rít bật tung. Tôi rút súng bước vào trong.
Tôi có thể nhìn qua căn bếp nhỏ, khắp dọc hành lang hẹp dẫn vào phòng ngủ. người phụ nữ tóc vàng ở Nepenthe trần truồng, co quắp trên chiếc giường đồng cổ. Hoa dại vương vãi khắp cơ thể cô. Cổ tay cô bị còng lại gần chỗ thắt lưng. Cô đau đớn, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Vị Khách Lịch Thiệp không còn ở đó.
Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, tiếng súng chói tai vang lên ngoài căn nhà gỗ. Ít nhất có sáu phát súng bắn liên tiếp, giống một tràng pháo đì đoàng. “Chúa ơi, đừng giết gã!” Tôi chạy ra khỏi nhà, hét lên.
Cảnh tượng hỗn loạn toàn cục bao trùm khu rừng! Khi tôi chạy ra thì chiếc Range Rover đang điên cuồng lùi ra khỏi lối vào. Hai nhân viên FBI gục dưới đất. Một là đặc vụ Ray Cosgrove. Những người khác tiếp tục nổ súng vào chiếc Range Rover.
Một cửa sổ bên phát nổ. Những lỗ thủng nham nhở xuất hiện trên lớp vỏ kim loại của chiếc Range Rover. Chiếc xe địa hình quẹo sang một bên, bánh xe quay tròn trong bụi và sỏi.
“Đừng giết gã!” tôi hét lên lần nữa. Không một ai nhìn tôi trong lúc hoảng loạn thế này.
Tôi chạy nước rút qua rừng, hy vọng sẽ chặn Rudolph lại nếu gã đi về phía Tây, về Quốc lộ 1. Tôi đến đó vừa lúc chiếc Range Rover cua gấp, lao vọt ra đường. Một phát đạn làm nổ tung cửa sổ bên kia. Tuyệt vời! FBI bây giờ đang bắn cả tôi lẫn gã.
Tôi chụp lấy tay nắm cửa bên ghế khách giật mạnh. Cửa khóa. Rudolph ra sức tăng tốc, nhưng tôi vẫn bám chắc. Chiếc Rover lắc đuôi, song lại bị mắc kẹt trong khu đất trũng của con đường sỏi cát. Thế nên tôi có thời gian bám lấy ba-ga nóc bằng tay kia. Tôi rướn người leo lên nóc xe.
Rudolph cuối cùng cũng đánh được chiếc Rover ra đường bê tông mà tăng tốc. Gã nhấn hết ga đi được khoảng bảy mươi mét. Rồi gã phanh gấp!
Dù sao tôi cũng đoán trước là gã sẽ làm thế. Mặt tôi tì mạnh vào lớp kim loại vẫn còn ấm dưới ánh nắng mặt trời ở Nepenthe. Tay chân tôi choãi ra áp sát vào ba-ga nóc. Tôi ép mình xuống như một chiếc va li Samsonite nằm cả đêm trên nóc xe.
Tôi sẽ không rời tay, chừng nào còn chịu được thì tôi sẽ không từ bỏ. Gã đã giết ít nhất sáu phụ nữ tại Los Angeles, và tôi phải tìm hiểu xem Naomi còn sống hay không. Gã biết Casanova, và biết Scootchie.
Rudolph lại nhấn hết ga chiếc Range Rover lần nữa, động cơ gầm lên qua bánh răng khi gã cố hất văng tôi ra. Gã đánh võng trên đường.
Cây cối và cột điện thoại cũ lướt nhanh qua tôi mờ mờ ảo ảo. Những cây thông, cây gỗ đỏ, dây leo trên núi như những thực thể cứ thay hình đổi dạng trong kính vạn hoa. Vô số tán lá nâu xám, nhiều gai trông như vườn nho ở thung lũng Napa. Một góc nhìn kỳ lạ về thế giới.
Tôi không tài nào thưởng lãm cảnh vật từ vị trí cheo leo trên chiếc Range Rover. Tôi phải dồn hết sức bám vào nóc xe.
Rudolph lái xe rất nhanh dọc theo con đường hẹp quanh co, với tốc độ một trăm đến trăm hai cây số trên giờ trong khi tám mươi cây số trên giờ đã là mức nguy hiểm.
Đặc vụ FBI, những người còn lại đã không thể đuổi kịp. Sao đuổi kịp được cơ chứ? Họ còn phải chạy ra xe của họ. Họ sẽ chậm hơn chúng tôi vài phút.
Những chiếc xe khác vượt qua chúng tôi khi chúng tôi đến gần đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương. Người lái xe nhìn chúng tôi với ánh mắt hết sức kỳ quặc. Tôi tự hỏi Rudolph suy nghĩ gì khi lái xe. Gã không cố hất văng tôi ra khỏi xe nữa. Gã còn có lựa chọn khác chăng? Và nhất là gã định làm gì tiếp theo?
Cả hai tạm thời đang thăm dò nhau. Mặc dù một trong hai sẽ sớm bị thua đau. Will Rudolph vẫn luôn khôn ngoan đến mức khó có thể bị bắt mà. Gã không để mình bị tóm đâu. Nhưng làm thế nào gã thoát khỏi tình huống này đây?
Tôi nghe tiếng động cơ diesel của một chiếc VW nổ bình bịch. Tôi thấy đuôi chiếc xe ấy ào đến. Chúng tôi lao qua như thể nó chỉ đứng yên.
Khi chúng tôi tiến ra đường biển thì giao thông khá tấp nập. Hầu hết đám trẻ đi dạo lúc sẩm tối đều quay lại nhìn chúng tôi. Mấy đứa còn chỉ vào chiếc Range Rover, nghĩ rằng, đây chỉ là một trò đùa tai quái. Chỉ là một kẻ ngốc từ Sur đến bày trò chơi khăm mà thôi? Một tay láu cá già nua rửng mỡ đang phê tequila, hay thậm chí là phê thuốc phiện chưng cất hai mươi năm. Một gã điên nằm trên mui chiếc Range Rover băng đi với vận tốc một trăm mười cây số trên giờ tiến tới một bãi đậu xe khá đẹp.
Bước chết tiệt tiếp theo của gã là gì?
Rudolph không thèm bận tâm tới việc giảm tốc trên con đường nhựa ngoằn ngoèo, đông người. Những người lái mô tô ngược chiều bấm còi inh ỏi đầy tức giận. Không ai làm gì để ngăn chúng tôi lại. Họ có thể làm gì đươc? Tôi có thể làm gì bây giờ? Ráng sức bám chặt mà cầu nguyện!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
21 chương
8 chương
12 chương
16 chương