Nữ Hoàng Tuyển Phu
Chương 84
Ở hành lang dài mặt sau của một cây cột nào đó, Sở Mặc dựa nghiêng ở nơi đó, đã lắng nghe hai người giao lưu hồi lâu. Đợi khi Hàn Linh đi ngang qua, hắn duỗi tay ngăn cản nàng, sắc mặt có chút không vui: “Hừ, các ngươi tán dóc thật sự vui vẻ nhỉ.” Giọng điệu của hắn lúng túng, mang theo ý tứ hỏi tội. Thấy nàng cùng nam nhân khác tán dóc đến vui vẻ như vậy, trong lòng hắn rất là khó chịu, đặc biệt đối phương còn là một nhân vật thần tiên xuất trần thoát tục.
Hàn Linh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Phi Hiên biến mất ở cuối hành lang dài, lúc này mới phản ứng lại đây, bĩu môi nói: “Chàng đừng nghĩ bậy, chúng ta chính là quan hệ bạn bè thuần khiết.”
Đường cong khuôn mặt lạnh lùng của Sở Mặc càng cứng rắn vài phần, trầm giọng nói: “Mới thấy lên một mặt liền quan hệ bạn bè thuần khiết, vậy giữa chúng ta lại là cái quan hệ gì?”
“Làm ơn, chàng như thế nào so với Dạ dấm còn mạnh hơn?” Nàng thuận miệng bực tức một câu, đợi nói ra miệng, nàng lập tức liền hối hận, dùng sức cắn xuống đầu lưỡi của mình. Nàng thế nhưng lộ tẩy, không đánh đã khai, cái này nàng chết chắc rồi.
Quả nhiên, trên mặt Sở Mặc lập tức như mưa rền gió dữ dày đặc, mặt âm trầm, mắt đen cũng càng thêm thâm thúy.
“Dạ lại là ai?” Hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Linh vẻ mặt đau khổ, đêm đi đường nhiều, rốt cuộc sẽ có lúc gặp quỷ, bây giờ nàng tin là thật. Nàng làm sao xui xẻo như vậy, thế nhưng ở trước mặt hắn nhắc tới Dạ Ma Thiên, cái này không phải ý định đâm lên họng súng sao?
“Ta đi bái Phật đi, ngày thường không có việc gì nhiều cúi lạy Phật, có việc cũng có Phật che chở.” Nàng cười gượng, cất bước liền chuồn mất.
Phía sau truyền đến tiếng hét to đinh tai nhức óc của Sở Mặc: “Nàng đứng lại cho trẫm!”
Hàn Linh vừa nghe, chạy trốn càng mau, dùng ra khinh công nàng lấy làm tự hào nhất, trong miệng nhỏ giọng mà nói thầm: “Nghe chàng, mới là đồ ngốc đó.”
Dưới Phật đường của Đại Hùng Bảo Điện, một bóng dáng mảnh khảnh quỳ lạy ở trước Phật, thành tâm cầu nguyện, mà phía sau nàng mây đen che phủ đỉnh đầu, đứng một người nam tử đang đứng ở trong cơn thịnh nộ, tùy thời đều có nguy hiểm kề bên bùng nổ.
Dưới khí tràng uy hiếp mãnh liệt của người ở sau người Hàn Linh, đáng thương hề hề mà đối với tượng Phật chớp đôi mắt, chắp tay trước ngực, nhỏ giọng thì thầm: “Bồ Tát tại thượng, tiểu nữ tử Hàn Linh thành tâm khẩn cầu, hy vọng vị này ở phía sau ta nhanh chóng nguôi giận, khôi phục bình thường. Bằng không tiểu tâm can của tiểu nữ tử chỉ sợ thừa nhận không được lôi đình tức giận của hắn? Làm ơn, ta sẽ đốt cho người nhiều mấy nén hương.”
Sở Mặc khom người kéo nàng lên, để cho nàng đối diện trực tiếp với mình, nhướng mày chất vấn nói: “Bây giờ Bồ Tát tại thượng, nàng thành thật thú tội cho trẫm, nàng đến tột cùng còn có bao nhiêu tình nhân?”
Hàn Linh chu chu môi, vấn đề này, nàng thật phải suy nghĩ thật kỹ một chút. Trừ bỏ Dạ Ma Thiên, Thủy Mộ Hoa cũng coi như một cái đi, lại có Long Chi Dực, còn có……
Sở Mặc nhìn nàng một bên bẻ ngón tay một bên suy tư, tức khắc tức giận sinh ra từ trong lòng, đối với lỗ tai của nàng hét lên: “Nàng cư nhiên còn phải kể tới?” Hắn đã tức giận tới cực điểm, cái nữ nhân không lương tâm này, hắn đối với nàng dốc hết toàn tâm toàn ý, mà nàng lại gạt hắn có được nhiều tình nhân như vậy, cái này làm cho tôn nghiêm vua của một nước của hắn buông như thế nào?
Hàn Linh nhìn liếc mắt một cái biểu tình như là muốn ăn thịt người của hắn, ba mươi sáu kế trước mắt không thể thực hiện được, cũng chỉ có đi ba mươi bảy kế. Nàng hướng về phía trước mắt trợn trắng, mềm mại mà hướng hắn trong lòng ngực đảo đi.
“A, ta hôn mê!”
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chính là Sở Mặc lúc này tâm tình lại phi thường không xong, nắm tay cổ tay của nàng, cắn răng nói: “Đừng cùng trẫm giả ngu, nhanh lên thành thật thú tội!”
“Ta không giả ngu, ta giả bộ chính là được.” Hàn Linh nhỏ giọng nói thầm một câu, mắt thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, nàng đành phải hy sinh sắc tướng, móc lên cổ của hắn ôn tồn mà khuyên nhủ, “Được rồi, đừng nóng giận, lại tức giận liền không soái.”
Sở Mặc tức giận mà trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, ánh mắt chếch đi, lúc này tầm mắt của toàn bộ nhóm thiện nam tín nữ trong Phật điện gần như đều tập trung ở trên người của hai người. Phải biết rằng ở trong mắt của người khác, bọn họ chính là hai nam nhân, hai nam nhân ở trước công chúng ôm nhau cũng đã đủ làm cho người ta sợ hãi, mà nay vẫn là ở trước mặt Bồ Tát, cái này cũng không tránh khỏi quá mức kiêu ngạo chút.
Trong lòng Sở Mặc lướt qua một tia cảm giác dị dạng, không có bởi vì cử chỉ kinh thế hãi tục của nàng mà lúng túng, đáy lòng ngược lại dâng lên một cảm giác mừng thầm, cái này nói rõ hắn ở trong đáy lòng của nàng vẫn là quan trọng, vì lấy lòng hắn, có thể làm cho nàng xem nhẹ ánh mắt của thế tục.
“Đi thôi, nghe nói sau núi có khối đá nhân duyên, có phải người yêu duyên định tam sinh hay không, thử một lần liền biết. Chúng ta đi thử một chút như thế nào?” Hàn Linh không hề có cảm giác được khác thường ở trong đại điện, lôi kéo hắn đi ra ngoài, trước hạ thấp lửa giận của hắn mới là quan trọng nhất, miễn cho hắn vẫn luôn truy tìm nguồn gốc chất vấn nàng rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân.
Sở Mặc không có ý muốn dịch thân, một đôi mắt sáng hoài nghi mà lướt nhìn nàng, cứ cảm thấy nàng có quỷ kế. Hàn Linh có chút không kiên nhẫn, kéo tay của hắn đi về phía ngoài điện.
“Ai nha, đi thôi!”
Cái gọi là đá nhân duyên, ở vào một chỗ bên vách núi sau núi của Thanh Minh Tự.
Bởi vì mỹ danh và chỗ đặc thù của đá nhân duyên, thiện nam tín nữ tiến đến thăm nhiều vô số kể. Hàn Linh lôi kéo Sở Mặc đi qua ở trong đám người, giống như tình nhân mối tình đầu, vì một cái truyền thuyết hư vô mờ ảo mà xua như xua vịt, nhớ tới thật đúng là buồn cười. Sở Mặc nắm tay nàng lại, cùng mười ngón tay của nàng đan vào nhau, nắm trong tay bàn tay nhỏ mềm ấm, lòng của hắn cũng tức khắc yên ổn xuống dưới. Chỉ cần nàng ở bên người hắn, hắn tuyệt đối không sẽ để cho bất luận nam nhân khác nào tiếp cận nàng, nàng là thuộc về hắn.
“Mặc, đá nhân duyên ở nơi đó.”
Hàn Linh vui thích mà ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười nhạt xinh đẹp về phía hắn, trong đám người, nàng bỗng nhiên nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc. Nàng có phải hoa mắt hay không, tại sao lại ở chỗ này nhìn thấy hắn? Nàng lắc lắc đầu, dụi mắt lại lần nữa nhìn lại, ở bên trong biển người, nàng thấy được một bóng dáng màu trắng, tóc đen bay múa, đẹp như trích tiên, giờ phút này cũng đang ngoái đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, nở nụ cười nhạt nhướng mày về phía nàng.
Nàng buông lỏng tay của Sở Mặc ra, chen qua đám người, hướng tới phương hướng của hắn đi đến.
“Mộ Hoa, huynh làm sao ở chỗ này?”
“Linh nhi.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động mà truyền lại tình cảm khác thường. Khi ở thư viện, Thủy Mộ Hoa đi không từ giã, nàng cũng không có trách cứ, nàng rất tin hắn đột nhiên rời đi nhất định có nỗi khổ. Mà Thủy Mộ Hoa đột nhiên rời đi, thật là có nội tình khác, thân phận của hắn không đơn giản, đặc biệt là ở sau khi gặp được Hiên Viên Thần, hắn càng thêm cảm giác được chính mình không thể lại ở lại thư viện, hắn cần thiết trở về, trở lại địa phương hắn nên đi.
Sắc mặt của Thủy Mộ Hoa có chút tái nhợt, môi cũng mất huyết sắc, không giống như trong quá khứ tinh thần sáng láng như vậy. Hắn đột nhiên lung lay thân dưới, có chút đứng thẳng không xong, Hàn Linh đúng lúc tiến lên đỡ hắn, mặt lộ vẻ lo lắng: “Mộ Hoa, huynh làm sao vậy? Huynh bị thương sao?”
“Không có việc gì, không đáng ngại.”
Hắn đứng vững vàng thân mình, khi ngước mắt đụng phải ánh mắt không tốt Sở Mặc phóng tới, hắn bình tĩnh mà tránh đi, làm bộ làm như không thấy. Sở Mặc đối với phản ứng của hắn cực kỳ tức giận, tiến lên kéo ra tay của hai người đỡ nhau, tính chiếm hữu mà ôm Hàn Linh ở trong lòng ngực của hắn.
Xem ra, đây cũng là một trong số các tình nhân bên trong đó của nàng, hắn âm thầm lưu tâm lại, sắc mặt càng thêm khó coi. Ánh mắt hơi dời, hắn đã lưu ý tới một khối gỗ đỏ thẻ bài bên hông của Thủy Mộ Hoa, con ngươi của hắn đột nhiên co lại, phụt ra ra hai tia sắc bén.
Đúng lúc khi, Hàn Dực cũng từ trong đám người chen lại đây, tiến đến bảo hộ chủ tử. Chú ý tới tầm mắt của chủ tử, hắn cũng theo đó mà lưu ý, sau khi nhìn thấy khối gỗ đỏ thẻ bài kia, ánh mắt của hắn cũng theo đó mà trở nên lớn. Thế nhưng ở chỗ này nhìn thấy Hồng Mộc Lệnh làm trên giang hồ nghe tiếng sợ vỡ mật, hắn đến tột cùng là người nào?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
16 chương
99 chương
24 chương
161 chương
52 chương