Nữ Hoàng Tuyển Phu
Chương 18
Trước khi đi đến sân đá cầu, Hàn Linh cố ý tìm Long Chi Dực tới hộ giá. Bây giờ hắn một lòng muốn thoát khỏi danh sách tuyển phu, cũng chỉ có thể bị quản chế với nàng, còn không dám ngang nhiên chống lại nàng. Mà nàng cũng lợi dụng loại tâm lý này của hắn, gián tiếp mà lấy hắn làm súng sử dụng, nếu không cách nào nói cảm tình, vậy thì nói giao dịch.
Ở trên sân đá cầu, tứ đại hộ pháp không biết từ chỗ nào đưa ghế mây tới đặt ở giữa sân, còn thân hình thon dài của Dạ Ma Thiên cứ lười nhác mà nằm nghiêng ở bên trên như vậy, ngực cổ áo hơi mở ra, mặt trên còn có chút vết quào phiếm hồng, đó là khi nàng ở đầm nước lưu lại dấu vết. Nhìn đến cái tư thái lười biếng này của hắn, nàng nhịn không được liếm liếm cánh môi của mình, tâm thần nhộn nhạo. Đáng chết, ban ngày ở chỗ này khoe khoang lẳng lơ, may mắn nơi này tất cả đều là nam nhân, nếu không nàng chẳng phải là rất có hại?
Ách, không đúng a, hắn cũng không phải người nào của nàng, nàng làm gì khẩn trương như vậy?
Lại từ phía sau hắn nhìn lại, tám tên đội viên đá cầu bị trói ở một chỗ, trong miệng đều nhét một miếng vải bố, khiến cho bọn họ không cách nào nói. Nàng tức khắc phát hỏa, hắn dựa vào cái gì trói người của nàng lại chứ?
“Dạ Ma Thiên, ngươi trói người của ta lại, rốt cuộc là có ý gì?”
Trong nháy mắt khi Dạ Ma Thiên nhìn thấy nàng, ánh mắt đại biến, đi vòng qua trước người của nàng, híp lại con mắt hẹp dài nhìn nàng từ trên xuống dưới, trái trái phải phải cẩn thận ngắm nhìn, giống như muốn nhìn thấu nàng.
Nàng lui lại phía sau mấy bước, cảnh giác mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi làm gì?”
Dạ Ma Thiên ngưng mi suy tư một chút: “Ngươi…… Nhìn rất quen mặt.”
Nàng lập tức liếc mắt xem thường, lại là những lời này: “Vô nghĩa! Ngươi chưa từng thấy ta sao?”
Dạ Ma Thiên nghiêm túc mà lắc đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ mê mang: “Không đúng, ta nhất định từng gặp qua ngươi ở nơi nào đó.
Sợ hắn thật sự nhận ra nàng, nàng vội vàng đánh gãy suy nghĩ của hắn, thay đổi đề tài nói: “Dạ Ma Thiên, ngươi trói người của ta, đến tột cùng là có ý gì?”
Dạ Ma Thiên thu liễm mi cười lạnh nói: “Ngươi chỉ làm cho bọn họ luyện thủ môn, lại là ý gì? Hay là ngươi muốn ở trong lúc thi đấu đá cầu sử dụng gian trá?”
Đã đoán được hắn sẽ nói như vậy, nàng đúng lý hợp tình mà phản bác: “Vậy làm sao là sử dụng gian trá? Có người tiến cầu, tự nhiên cũng người có thủ vệ, đây là chiến thuật, chẳng lẽ ngươi ngay cả cái này cũng đều không hiểu?”
“Dối trá ngụy biện! Dù cho ngươi thật sự sử dụng gian trá, cũng không sao cả, ngay cả bọn họ những người này, hoàn toàn không phải đối thủ của ta.” Lại là vẻ mặt không ai bì nổi, tuy rằng cuồng vọng, lại vẫn là tròng mắt mê người. Nàng không tự giác mà lại nghĩ tới một màn ở đàm nước, thân thể cường tráng và nụ hôn lửa nóng của hắn, làm cho nàng có chút thất thường.
Hàn Linh chu chu môi, trách mắng: “Cuồng vọng tự đại! Chúng ta đây chờ coi.”
Tiễn đám người Dạ Ma Thiên đi, Hàn Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra trận thi đấu đá cầu này chỉ sợ muốn thắng không dễ a, phải nghĩ biện pháp khác mới được. Bằng không đến lúc đó nếu thật sự thua, vậy nàng chẳng phải là từ nay về sau đều phải nghe lệnh của hắn?
Quay đầu lại liếc về phía Long Chi Dực vẫn luôn ôm kiếm im lặng không nói, không biết võ công của hắn so sánh với Dạ Ma Thiên, ai hơn ai kém?
“Ngươi đánh thắng được hắn sao?” Nàng nhịn không được hỏi.
Đổi lấy lại là Long Chi Dực cực kỳ thẳng thắn thành khẩn dứt khoát trả lời: “Không thể!”
Hắn nhưng thật ra thành thật, nhưng nếu là ngay cả hắn cũng không thể chiến thắng Dạ Ma Thiên, chẳng lẽ nàng vẫn phải là cuốn gói chạy là thượng sách?
Không nghĩ, Long Chi Dực lại tiếp theo nói câu: “Nhưng ta có thể thắng cầu.”
Nàng mừng rỡ như điên, hai mắt sáng lên, muốn chính là những lời này của ngươi.
“Làm sao thắng cầu?”
Long Chi Dực ngẩng cao đầu, đường cong cái cằm lạnh lẽo cứng rắn, hơi thở kiêu căng che kín toàn thân, bình tĩnh nói: “Tìm người kiềm chế trụ hắn, phân tán lực chú ý của hắn, một mình ta đối phó với năm người khác, thì có thể thắng cầu.”
Đúng vậy, nàng chỉ nghĩ đến làm sao bảo vệ cho cầu môn của bên mình, lại xem nhẹ thực lực của Dạ Ma Thiên, cho dù bên mình tất cả mọi người đều lui giữ cầu môn, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản được lực lượng đáng sợ của hắn. Nếu có người có thể kiềm chế trụ hắn, khiến cho thi đấu phía trên lấy năm địch năm, cứ như vậy phần thắng tất nhiên cao hơn rất nhiều.
Nàng ung dung gật đầu nói: “Có đạo lý, chính là võ công của hắn cao cường như thế, làm sao mới có thể kiềm chế trụ hắn?”
“Đây là vấn đề của ngươi.” Long Chi Dực khốc khốc mà trả lại một câu, xoay người rời đi.
Nàng có chút tức giận, đây là cái thái độ gì của hắn?
“Này, này…… Ngươi cứ như vậy buông tay mặc kệ? Ta nhưng nói cho ngươi, nếu là thi đấu thua, ngươi sẽ là người đầu tiên ta viết vào danh sách.”
Nghe được nàng ở phía sau hắn một trận rít gào và uy hiếp, Long Chi Dực khóe môi nhẹ kéo, trả lại một câu: “Tùy theo ngươi.” Ai cũng sẽ không chú ý tới lúc này đường cong trên khuôn mặt của hắn đã không hề lạnh lẽo cứng rắn như vậy.
Nàng rõ ràng mà sửng sốt một chút, hắn đây là có ý gì? Tùy theo nàng? Vậy rốt cuộc là có thể viết, hay là không thể viết? Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết hắn định là không cam lòng vào cung làm một trong những vị hôn phu của nàng, nàng vẫn là không cần hy vọng xa vời, nhanh chóng nghĩ cách đối phó Dạ Ma Thiên mới là chính đạo.
Sau bữa cơm chiều, lại đi rừng phong tìm Long Chi Dực, Hàn Linh cùng hắn hẹn xong, về sau mỗi ngày sớm chiều, hắn đều đến dạy nàng luyện võ. Từ biểu tình của hắn, nàng nhìn không ra hắn đến tột cùng là không kiên nhẫn, hay là hơi bị miễn cưỡng, nói tóm lại chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Nghĩ lại, cứ như vậy chẳng phải là sinh ra rất nhiều cơ hội cùng hắn một mình ở chung, chính cái gọi là lâu ngày sinh tình…… Phi phi phi, tại sao nàng lại suy nghĩ lung tung?
Kỳ thật, lại nói tiếp, Dạ Ma Thiên cũng rất không tồi, là một tình nhân rất tốt. Nàng không khỏi có chút nhớ nhung thể trạng cường tráng và dung nhan tuyệt mỹ của hắn, đặc biệt là cao ngạo của hắn, cá tính không ai bì nổi, để cho nàng thưởng thức và mê muội. Nàng vẫn thích nam nhân cường thế, có thể bảo hộ nàng, cũng có thể trở thành trợ lực của nàng.
Khi đến gần rừng phong, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc vội vàng đi đến chỗ sâu ở trong rừng phong, đó không phải là Hàn Như Phong sao? Hắn đi đến rừng phong làm cái gì?
Nàng vốn định gọi hắn lại, có thể thấy được bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, hình như có việc gấp. Trong lòng của nàng xẹt qua một tia cảm giác bất an, nhấc chân bám đuôi theo sau, muốn nhìn thấy đến tột cùng.
Vẫn là nàng hẹn Long Chi Dực gặp mặt ở phiến cánh rừng kia, nàng nhìn thấy một tên hắc y nhân đang đứng ở phía trước, che mặt, mà Hàn Như Phong đúng là đi tới chỗ của hắn.
Nàng sinh lòng nghi ngờ, tránh ở chỗ phía sau một cây phong cách bọn họ xa hơn một chút, nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ.
Cuộc đối thoại của bọn họ tiếng cực nhỏ, nàng chỉ có thể nghe được đại khái.
“Tiểu hầu gia, Vương gia thúc giục ngươi mau chóng làm việc, cần phải nắm công chúa trong tay, để chúng ta thao túng.” Đây là giọng nói của hắc y nhân, hoàn toàn là giọng điệu việc công xử theo phép công.
“Còn có chuyện khác sao?” Giọng nói của Hàn Như Phong lạnh băng, hoàn toàn không giống Hàn Như Phong bình thường mà nàng nhận biết. Bọn họ đến tột cùng đang che giấu âm mưu như thế nào, muốn đối với nàng bất lợi như thế nào? Lòng của nàng tức khắc chìm vào đáy biển, người mỗi đêm ngủ ở bên cạnh của nàng thế nhưng đối với nàng lòng dạ khó lường, từ nay về sau còn để cho nàng ngủ đến an ổn như thế nào?
“Vương gia để cho tiểu nhân nhắc nhở tiểu hầu gia, ngàn vạn lần không nên động tâm với công chúa. Mặt khác, tháng sau thư viện khảo hạch, Hoàng thượng sẽ ngự giá đích thân tới, hy vọng tiểu hầu gia có thể trước đó, đem việc mà Vương gia phân phó toàn bộ làm thỏa đáng.”
Lão cha muốn đích thân tới thư viện? Tại sao nàng lại không biết?
Bọn họ rốt cuộc đang âm mưu kế hoạch như thế nào? Chẳng lẽ là muốn mưu quyền soán vị?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
22 chương
3 chương
352 chương
10 chương
248 chương
8 chương