Nữ hoàng tội phạm, kẻ đánh cắp trái tim!
Chương 74 : sóng ngầm
Khu A chỉ có duy nhất một căn phòng tạm giam, căn phòng đó được đặt ở sâu dưới lòng đất, ẩm ướt hôi hám không có chút ánh sáng nào chiếu vào.
Khi Lâm Khắc tiến vào căn hầm, đứng trước cánh cửa bằng sắt khối đen kín mít cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên gay mũi, nhíu mày bóp lại cánh mũi nói: "Các ngươi thật sự để người ở một nơi như thế này sao? Không sợ tâm lý của tội phạm sẽ trở nên bất ổn không thể kiểm soát?"
Hai tên quản ngục khu A phía sau nhìn nhau, sau đó nhún nhún vai. Một người thì đứng lên phân trần với Lâm Khắc: "Nào có chuyện đấy, Lâm quản ngục cứ làm quá lên. Cho dù phạm nhân ở nơi này có phát điên hay là gì đi chăng nữa, chỉ cần khu trưởng ra tay tất cả đều sẽ giải quyết êm đẹp ngay!"
Trong giọng nói của hai tên quản ngục tràn đầy sự tôn kinh và sùng bái, cùng với một chút sợ hãi. Nhân loại cho dù cố gắng che dấu, cũng không thể che giấu được nỗi sợ với sức mạnh mà bản thân mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn lên kia.
"Hừ..."
Lâm Khắc cũng không muốn nói nhiều với đám người này, nếu như bọn họ biết mỗi tội phạm ở khu P đều có một căn phòng tạm giam riêng biệt với thiết kế cá nhân riêng, không biết sẽ bất ngờ tới trình độ nào.
Dám bỏ một tên tội phạm thần kinh không bình thường trong một căn phòng dễ gây ra sang chấn tâm lý như thế này, âu cũng chỉ có khu N cùng A nghĩ ra được!
"Mở cửa ra, ta muốn nhìn thấy hắn!" Lâm Khắc chạm tay vào trước cánh cửa sắt, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho hai tên quản ngục phía sau.
"Mở cửa?" Hai tên quản ngục nhìn nhau, sau đó cười khẩy lắc đầu: "Trưởng quan, cánh cửa này chỉ được phép mở ra khi có sự đồng ý của La Phước trưởng khu, nếu như ai muốn cũng có thể vào, nó còn gọi là phòng tạm giam trừng phạt sao?"
Tên kia vừa nói hết câu, một luồng khí lạnh đã đập thẳng vào mặt hắn, hơi lạnh khủng bố khiến cho mí mắt của hắn dích chặt vào nhau, da mặt kết tủa ra băng sương giá lạnh tới rét buốt.
"Dị..." Một người khác thì ngã nhào ra mặt đất, tái mặt lẩm bẩm đầy sợ hãi: "Dị năng giả!!?"
Lâm Khắc thu lại bàn tay đầy băng giá, ánh mắt lóe lên tia sáng màu xanh lam sắc lạnh. Hắn nở một nụ cười khinh miệt, giọng nói lại mang hàm ý uy hiếp trần trụi không chút che dấu, ra lệnh cho hai tên quản ngục đang nằm bẹp dưới mặt đất:
"Mở cửa ra!"
"Lâm phó, ngài một dị năng giả cao cao tại thượng lại đi chấp nhặt một đám lính quèn yếu ớt như vậy có được không? Dù sao chúng ta cũng là nhân viên nhà nước, chung một bát cơm..."
Giọng nói này bình thường nghe đều chẳng ra làm sao, thế nhưng hiện tại rót vào tai hai tên quản ngục lại giống như thánh âm của thiên sứ, lời an ủi của đức mẹ. Bọn họ quay lại sau lưng liền mừng tới rớt nước mắt nhìn La Phước từ từ bước tới.
Quân phục trắng tinh của La Phước lướt qua mặt đất ẩm bẩn, lại không dính lấy một hạt bụi nào, hoàn toàn trái ngược với màu đen u trầm của Lâm Khắc đối diện.
"Ha... Xin chào, La trưởng khu!" Lâm Khắc thu tay, hoàn toàn không hề khách khí nhếch méo cười nhìn La Phước, hàm ý khiêu khích vô cùng nặng nề.
"Lâm phó trưởng khu khách khí rồi, người một nhà hết!"
Không khí giữa hai người trở nên vô cùng quỷ dị mà hài hòa, thế nhưng từng câu chữ nói ra đều ngập tràn mùi thuốc súng.
"Không biết ngày hôm nay Lâm phó trưởng khu tới khu A làm gì? Hay là rảnh rỗi muốn tới thăm quan cách quản lý hiệu quả của khu A?" La Phước bước tới dìu hai tên quản ngục đứng lên, cũng như có như không đứng tới trước cửa căn phòng tạm giam, khí thế cao áp phát động đè ép chặt chẽ Lâm Khắc.
Lâm Khắc nheo mắt lại, khí thế cũng từ từ nâng lên, hai luồng không khí cao áp va chạm vào nhau mãnh liệt khiến cho 2 tên quản ngục sợ tới mất mật.
Dị năng giả, quả đúng là người trời, không phải phàm nhân như bọn họ có thể phán đoán được, dám so sánh bản thân với dị năng giả, chính là không biết tự lượng sức mình!
"Tốt, ngươi cho rằng ở đây là khu A, ta không làm gì được ngươi?" Lâm Khắc giận tới run người. Hắn tới đây là để nhận tội phạm về, không ngờ được tới người cũng không được gặp, lũ người khu A này nghĩ bọn họ là ai?
Lâm Khắc tức giận vung tay lên, ngay lập tức từng mũi tên băng xuất hiện lao thẳng về phía của La Phước nhưng mà ngay khoảnh khắc bọn chúng sắp chạm vào người kia, tất cả đều từ từ biến mất.
Tròng mắt của Lâm Khắc co rút, sau đó quay người lại, khóe miệng kêu lên: "Trưởng khu..."
Nụ cười nơi khóe miệng của La Phước cứng lại, sau đó chân theo bản năng hơi lùi ra phía sau, vô tội vẫy vẫy tay cười nói: "Anh cả..."
"Chú còn nhớ tôi là anh cả cơ đấy? Bao năm qua đâu có về nhà lấy một lần, vẫn còn nhớ tới người anh trai này sao?"
Tiếng bước chân nhẹ nhầng ưu nhã đi xuống dưới cầu thang, mỗi bước chân đều như dẫm mạnh vào trong lồng ngực của La Phước, còn Lâm Khắc thì hơi có chút chột dạ. Dù sao vừa nãy hắn cũng đã ném dị năng về phía anh trai của lão đại cơ mà.
"Sao? Hôm nay ngươi hành động quá lỗ mãng, trở về tự biết kiểm điểm đi!" La Trân trừng mắt nhìn Lâm Khắc, khí thế uyển chuyển lại nhu hòa, hoàn toàn không hề giống với cái thân phận khu trưởng khu P của hắn.
Lâm Khắc nhanh chóng gật đầu rồi lùi về phía sau La Trân.
Cuối cùng chỉ còn lại 2 anh em đối mặt nhau, La Phước lúng túng còn La Trân vẫn mỉm cười vô cùng mê người.
"Anh... anh vì người này mà tới khu A này gặp em sao... năm đó... anh chẳng phải nói rằng sẽ không bao giờ chủ động tới tìm em một lần nào nữa sao?" La Phước hoang mang nói.
La Trân gật đầu: "Chuyện này quan trọng, mở cửa trước rồi hẵng nói. Anh không cần người này trở thành người khu A, nhưng có một tội phạm trong khu A muốn gặp hắn, anh cần mang hắn đi vài ngày."
"Sẽ không có chuyện gì đâu!"
Cuối cùng La Phước vẫn khó có thể chống lại được quyết định của La Trân, đồng ý để hắn mang người rời đi. Hắn thở dài, nghĩ tới người kia chắc chắn sẽ chất vấn bản thân không chịu thực hiện lời hứa, cảm giác trong lòng không hề dễ chịu gì.
Một trận cãi vã tưởng chừng sẽ nổ ra cứ như vậy mà kết thúc, Lịch Phẩm biến mất khỏi khu A, Lịch Phù cũng trở nên im hơi lặng tiếng, những ngày tháng này ở khu A các thế lực điên cuồng nổi lên hòng chiếm lấy cái ghế lão đại.
"Vớ vấn, cái gì mà ghế lão đại, trong cái nhà tù này lão đại chính là quản ngục, đám người này cho rằng bản thân đang tranh cướp thứ quyền lực hão huyền gì chứ? Châu chấu đá xe, chim ve mà muốn sánh đôi với đại bàng!" Chu Phương ở bên cạnh cà khịa hết mức, Tạ Hiểu Hàm cũng chỉ lắc đầu cười.
Hắn nhìn cô đang thu thập quần áo trong tủ giặt, nheo nheo mắt sau đó hỏi ra một câu mà bản thân hắn suy nghĩ bấy lâu: "Cô không muốn tham gia vào cuộc tranh giành này sao? Tôi cứ tưởng là cô sẽ rất có hứng thú!"
Dù gì Tạ Hiểu Hàm theo như tình báo là một nữ lão đại trong vòng 2 năm bình ổn thành phố tội phạm Thiên Không Thành, Chu Phương tưởng rằng vào trong nhà tù cô cũng sẽ như lệ cũ tạo dựng một cái băng đảng nào đó cơ.
"Phạch phạch!"
Cô nhẹ nhàng phẩy phẩy chiếc áo lót, buồn cười trả lời câu hỏi của Chu Phương: "Tôi có năng lực đó ư? Tôi chỉ là một nữ tội phạm kinh tế nhỏ nhoi mà thôi~"
Chu Phương: "..."
Được, cô cứ nói láo đi!
Phút chốc Chu Phương đã quên bọn họ còn chưa nói thật thân phận với nhau, chỉ còn kém xé rách một tầng da mặt cuối cùng mà thôi.
"Ha ha..."
Vì sao cô không tham gia vào mấy cái vũng nước đục này ư?
Đơn giản thôi, cô không có thời gian, hoàn toàn không hề có thời gian! Tìm kiếm Trầm Phiên ở đâu đã mệt chết cô rồi, nếu như còn tham gia mấy thứ việc vặt vãnh này chẳng phải cô sẽ phiền chết sao?
Bởi vậy ai muốn thì cứ tranh, cô đây không có hứng thú!
"Cô thật sự đúng là một người kỳ lạ!"
Chu Phương nhìn ngó xung quanh, sau đó để ý nhìn thấy một đám hỗn loạn được che dấu rất tốt khỏi tai mắt đám quản ngục, dạo gần đây ẩu đả nhóm xảy ra rất nhiều, 1 2 người chết cũng khong hiếm thấy.
"Ồ, là Cao tỷ!"
Vị nữ lão đại duy nhất của khu A - Cao tỷ. Nhờ có vị Cao tỷ này mà địa vị của phái yếu trong khu A không quá mức cực đoạn như ở khu N, nơi phụ nữ hoàn toàn bị coi như đồ chơi và công cụ tình dục của nam tội phạm.
Nếu như lần này Cao tỷ thành công thượng vị vào cái ghế lão đại, chỉ sợ những ngày kế tiếp của đám nam nhân trong nhà tù này sẽ không dễ dàng, ha hả...
"Làm sao?" Tạ Hiểu Hàm nhìn thao ánh mắt của Chu Phương, vừa hay nhìn thấy một nữ tội phạm trên mắt có một vết sẹo lấy ra một mũi dao lam bé xíu, đâm thẳng vào mắt một kẻ đang nằm dưới đất, bên cạnh hai nữ tù khác một bên khống chế lại hắn, một bên dùng sức bịt chặt miệng của tên này, khiến cho hắn không thể phát ra nổi một chút âm thanh nào.
Trong mắt cô đầy vẻ mỉa mai.
Tên kia chính là lão Tôn, lão đại nào kia đã tính kế Lịch Phẩm cùng Lịch Phù hay anh em này. Không biết làm sao hiện tại một tên tiểu đệ cũng không có, lại còn rơi vào tay Cao tỷ.
Khi lão Tôn đã không còn sức để phát ra một lời nào, một người đi tới trước mặt hắn, thân hình nhỏ gầy đứng bên cạnh Cao tỷ lại vô cùng nổi bật, ánh mắt bình tĩnh kia như từng đợt băng châm đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
"Ha... Lịch... ngươi... ta phục!"
Lão Tôn chỉ kịp nói một câu cuối cùng, vì mất máu quá nhiều mà gục đầu chết đi, sau đó hai nữ tù khỏe mạnh kéo xác của hắn đi mang tới chỗ khác phi tang hủy thi diệt tích.
Một đời tranh đấu trong nhà tù, cuối cùng lại chết tức tưởi, âu cũng vì hắn đã đắc tội sai người!
"Bỏ đi, Lịch Phù người này thật đúng là không thể dây vào..." Chu Phương xuýt xoa nói, đầu lại bị Tạ Hiểu Hàm nắm lại kéo vào một chỗ trốn, mộng bức nhìn cô: "Cô..."
Tạ Hiểu Hàm bịt miệng của hắn lại, đề phòng nghe ngóng xung quanh, xác định không có người tới mới mang theo quần áo kéo Chu Phương rời đi. Nhìn thấy việc xấu của người khác mà còn ngồi buôn chuyện, chắc chắn đầu của họ Chu này bị thiếu mất 1 vài sợi dây thần kinh rồi.
Lúc đó Cao tỷ và Lịch Phù mà để ý sẽ nhìn thấy bọn họ, không hiếm lạ cũng sẽ xử lý hai người bọn họ để che dấu việc xấu. Tạ Hiểu Hàm không ngại giết bớt vài người, thế nhưng xử lý hậu quả sau đó sẽ rất phiền phức.
"Phì..."
"Gì vậy? Cô cười gì?" Lịch Phù nghiêng đầu nhìn Cao tỷ đột ngột phì cười hỏi. Nữ nhân này tới hắn cũng nhìn không thấu, thật sự tà môn.
"Ha ha... không có gì." Cao tỷ vuốt vuốt tóc cô bé với vết sẹo trên mặt kia, trong mắt nồng đậm thích thú suy nghĩ. "Chỉ là nhìn thấy 2 tiểu chuột nhắt rất dễ thương."
Rất muốn... một bàn tay bóp chết!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
13 chương
21 chương
38 chương
54 chương