Nữ hoàng tội phạm, kẻ đánh cắp trái tim!
Chương 70 : Quyền lực tối thượng!
#Cá Basa
Mặc dù sau khi làm vài lần kỹ thuật của ai kia có cải thiện thật, thế nhưng eo của Tạ Hiểu Hàm sau đó vẫn là nhuyễn ra, Trầm Phiên đi đường cũng hơi nghiêng nghiêng hông kỳ dị.
Sau cái sướng chính là cái khổ, làm gì có chuyện đại chiến 300 hiệp sau đó vẫn là một trang hảo hán chứ, có quỷ mới tin!
"Sao... Cậu vẫn muốn đi?" Lúc này trời đã sáng, Tạ Hiểu Hàm nầm trên ghế sô pha nhìn Trầm Phiên tất bật chuẩn bị, trong lòng phiền muộn không thôi.
Người này vẫn không bỏ cái kế hoạch điên rồ này đi hay sao?
"Tôi đã nói tất cả mọi chuyện tôi đều có dự tính mà, cậu không tin tôi sao?" Trầm Phiền niết niết cằm của Tạ Hiểu Hàm buồn cười nghĩ.
"Tin..."
Cô thở dài.
Sau đó sáng sớm hai người vẫn là tới cái ngân hàng kia, do dù Tạ Hiểu Hàm có dùng mọi cách để trì hoãn, Trầm Phiên vẫn dễ dàng mà chế ngự được cô, cả hai lên mô tô phóng thẳng tới nơi đó.
"Nơi này... Thật lớn."
Phía trước mặt hai người là một tòa nhà vô cùng to lớn, kiến trúc thập phần tráng lệ với tông màu xanh xám chủ đạo, có mùi vị của tiền bạc ngay từ thiết kế tòa nhà.
Trầm Phiên nắm tay của Tạ Hiểu Hàm, trong ngực áo bà túi của hai người đều mang theo súng và dao găm, từ từ tiến tới cánh cửa bảo vệ của ngân hàng.
Theo như lời của ngân hàng này, trước cửa của bọn họ đều trang bị một hệ thống camera giám sát an ninh, tất cả những khách hàng đi vào đều sẽ bị quét qua một lượt, chỉ cần mang theo vũ khí trên người đều sẽ quét hình thành công.
Tất nhiên là bên cạnh những cái cổng an ninh kia sẽ luôn túc trực một đội ngũ quân bị vũ trang sẵn sàng xử lý bất cứ kẻ nào nguy hiểm.
Trầm Phiên có thể cảm nhận được bàn tay đã mướt mồ hôi của Tạ Hiểu Hàm, khóe môi khẽ nhếch lên.
Thật dễ thương!
Cậu lắc lắc đầu, sau đó nhấc chân dẫn cô bước vào bên trong.
Trong trái tim đập mạnh khủng khiếp của Tạ Hiểu Hàm, cả hai người an toàn bước vào trong ngân hàng, mà máy quét vũ khí không hề vang lên dù chỉ một tiếng nào.
Cô khó hiểu quay sang nhìn Trầm Phiên, quả nhiên lại là một nụ cười mỉm nhẹ nhàng vô cùng tự tin kia!
"Cậu..."
Trầm Phiên quay người lại, giơ ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi của cô, ánh mắt kia tựa như có thần nhìn cô mỉm cười nói: "Suỵt... Cứ đi theo tôi, còn chuyện gì, để tối nói!"
Nắm chắc, lại vô cùng cường đại, tự tin.
Tạ Hiểu Hàm cảm thấy trái tim đều sắp bị vẻ đẹp này trai soái chết, bĩu bĩu môi.
Người này, liệu có thứ gì có thể lệch khỏi kế hoạch mà hắn đã đặt ra hay không chứ?
Tạ Hiểu Hàm cùng Trầm Phiên lén lút ngồi xuống một góc quan sát xung quanh, cô khịt khịt mũi nói: "Nếu như thật sự chỉ có hai người chúng ta làm vụ cướp này, vậy thì chi bằng hiện tại nổ súng rồi giơ hai tay chịu trói đi Trầm Phiên! Lãng phí thời gian!"
"Tôi đâu nói chúng ta sẽ làm một mình?"
Theo ánh mắt nghi ngờ của Tạ Hiểu Hàm, Trầm Phiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, trầm giọng cười: "Cũng tới lúc rồi!"
"Hả?"
Ngay khi Tạ Hiểu Hàm thắc mắc hỏi, một tiếng nổ lớn xảy ra kinh thiên động địa, một chiếc xe tải cứ thế tông thẳng vào cửa lớn của ngân hàng, khiếm cho dòng người tất cả hoảng hốt trốn chạy...
Từ phía trên xe ngay lập tức nhảy xuống một đội vũ trang đeo mặt nạ hề, súng điện từ chĩa thẳng vào tất cat mọi người.
"Các ngươi tất cả đều câm miệng lại cho ta!" Một tên đầu lĩnh kêu lên, tất cả nải an nhìn họng súng nhắm thẳng vào khách hàng và người vô tội, chỉ có thể lắc đầu ném súng đầu hàng.
"Trầm Phiên?" Cô khó hiểu hỏi.
"Đi nào!" Cậu chỉ mỉm cười, rút ra khẩu súng trong ngực, nắm tay của Tạ Hiểu Hàm đi thẳng tới chỗ của tên giám đốc ngân hàng đang tìm cách trốn chui trốn nhủi lẩn đi, giơ súng ép sát vào thái dương của hắn.
"Ah... Ah... Làm ơn... Tha mạng..." Lão già 40 tuổi này ngay lập tức bật khóc quỳ rạp xuống, chỉ kém xưng mẹ gọi cha cầu xin Trầm Phiên tha hắn 1 mạng.
"Ngài giám đốc ngân hàng thân mến, cảm phiền mở ra hệ thống phòng ngự từ bên ngoài của ngân hàng!" Trầm Phiên nhã nhặn cười.
"Được được... Các ngươi muốn gì cũng được... Làm ơn tha mạng cho người vô tội ở đây!" Gã ngay lập tức bấm nút bấm trên điện thoại, ngay lập tức tất cả các cánh cửa trên hệ thống phòng ngự đóng lại, biến ngân hàng này trở thành một tòa nhà khép kín với bên ngoài 100%!
"Ha ha ha..."
Những kẻ đeo mặt nạ cười lớn, ngay lập tức dùng súng nã ầm ầm lên trên trần nhà kim loại của ngân hàng, khiến cho đám người *** hoảng hốt gào thét ôm đầu túm tụm lại một góc run cầm cập.
Tạ Hiểu Hàm vẫn đang còn ngẩn ngơ thì được Trầm Phiên nhét một khẩu súng vào trong tay, kim loại lạnh ngắt khiến cho trái tim của Tạ Hiểu Hàm đập thình thịch.
Sinh mạng của 1 con người, sẽ được kết thức dễ dàng bởi một viên đạn.
Bất kể mạnh yếu!
Bất kể giàu nghèo!
Dưới cái chết, nhân loại chính là bình đẳng ngang nhau!
Vậy thì kẻ nào có thể nắm giữ được cái chết, sẽ chính là kẻ thắng cuộc, quyết định nhân sinh kẻ khác!
Chính là quyền lực tối thượng!
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
56 chương
11 chương
23 chương
50 chương
235 chương