Nữ hoàng tội phạm, kẻ đánh cắp trái tim!
Chương 66 : Tính kế hãm hại
#Cá Basa
Tạ Hiểu Hàm sau bữa sáng thì đi tới khu vực vệ sinh để vệ sinh cá nhân và tắm rửa, một buổi tối hôm qua cô đều cảm thấy khó chịu lại chỉ có thể nhịn xuống mà đi ngủ.
Vòi nước khẽ mở, cô nhẹ nhàng cởi xuống quần áo, nhanh chóng đi xuống dưới vòi nước, nhắm mắt để dòng nước rửa trôi dòng suy nghĩ.
Cô nhìn cả một buổi sáng... Vẫn không tìm thấy Trầm Phiên.
Có thể là nhìn chưa tới, có thể là đã bỏ sót qua... Chỉ là rốt cuộc vẫn chưa tìm được.
"Hà..."
Cô lắc lắc đầu, sau khi tắt vòi nước vừa định lấy quần áo mặc vào, phía bên ngoài đột ngột truyền tới một tiếng gõ cửa, ngay lập tức làm cho Tạ Hiểu Hàm đề phòng, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên!
"Là ai!!? Trả lời!"
Thế nhưng một điều hiển nhiên chính là sẽ không có ai trả lời cô.
Tạ Hiểu Hàm bình tĩnh lôi ra sợi dây cước từ cổ tay áo, trong lòng nhẩm đếm tới ba, sau đó lao vọt tới dùng vai đẩy mạnh cửa phòng vệ sinh lao vọt ra bên ngoài, ánh mắt nhanh chóng xác định xung quanh.
Không một bóng người!
"Hừ..." Cô cười lạnh, không dấu vết thu lại dây cước vào trong cổ tay áo, cũng vào phòng tắm lấy lại đồ dơ, rời khỏi khu vực vệ sinh cá nhân.
Tù phục dơ sẽ được giao nộp lại cho quản ngục, bọn họ vệ sinh lại sạch sẽ thì sẽ phát lại trước cửa phòng cho tù nhân sau đó.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Hiểu Hàm rời đi, một bóng dáng cao lớn nhẹ nhàng ló ra sau một căn phòng tắm, ánh mắt nhục dục trần trụi nhìn bóng hình xa dần của cô.
Người đó nhẹ liếm liếm môi, trong mắt là ham muốn tới sắp nổ tung.
Tiểu hổ dễ thương lại còn có móng vuốt rất sắc bén a, bẻ gãy móng vuốt của cô ta, sau đó từng chút một ăn vào bụng, mới có mỹ vị tươi ngon!
Sau khi giao lại đồ dơ cho quản ngục, Tạ Hiểu Hàm tìm một góc lánh xuống, vừa bí mật lại có thể dễ bề quan sát xung quanh.
Chỉ là không ngờ được, phía giữa sân đột ngột xảy ra ẩu đả.
Nhìn nhân số phân ra hai bên rõ ràng, Tạ Hiểu Hàm liền hiểu, trận ẩu đả này đến từ thành viên của hai bang nhóm.
Bóng lưng cao lớn của Lịch Phẩm ngay lập tức xuất hiện đứng sừng sững phía trước một nhóm người! Khuôn mặt cau có hằn học nhưng lại không nố lấy một lời.
Sở dĩ như vậy, vì hắn không cần lên tiếng, Lịch Phù ngay lập tức bước ra đứng bên cạnh Lịch Phẩm, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của em trai ra hiệu hắn bình tĩnh.
"Lão Phù, không phải là chúng ta gây chuyện trước, là tên kia của các cậu đụng phải tiểu Lục nhà chúng ta, lại không thèm xin lỗi, mắt cao hơn đầu. Bây giờ cậu phải ra cho lão Tôn tôi một cái công đạo, đem người giao ra đây thì tôi và tiểu Lục sẽ xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra!" Lão Tôn một mặt đầy thịt mõ phúc hậu khả ái cười khà.
Tất nhiên ở trong này, mặt phúc hậu lại chưa chắc tâm địa đã đủ sạch sẽ.
Tạ Hiểu Hàm đặc biệt nhìn hai người kia, tiểu Lục người bị đụng thì cao lớn vạm vỡ tới gần 1 mét 9, còn người đi đụng lại thân hình thấp bé què quặt như một con chuột con.
Rõ ràng tên này cho dù mắt cao hơn đầu, cũng sẽ không dám đụng tiểu Lục kia rồi không thèm xin lỗi, tiểu Lục nọ vỗ một cái tát qua, hắn không ngã bay cũng rụng 1 2 cái răng.
Như vậy thì dễ đoán, lão Tôn là đang tìm cớ để chỉnh người, nói đúng hơn là đánh phủ đầu hai họ Lịch.
Lịch Phù mỉm cười, liên tục xua xua tay: "Chuyện này mặc dù là Quật tử không đúng, nhưng là tôi xin phép thay hắn nói lời xin lỗi với tiểu Lục của Tôn ca vậy, hắn yếu ớt, cũng không cần phải chấp nhặt a Tôn ca!"
Lão Tôn trong tù vị trí cũng không vừa, Lịch Phù hiển nhiên không muốn để xảy ra chuyện gì, một lời xin lỗi mà thôi, hắn bỏ được!
"Ha ha... Tôi cũng nhận không nổi hai chữ Tôn ca của cậu!" Lão Tôn cười a a, miệng lại hoàn toàn không mang theo ngữ khí thương lượng: "Hôm nay không đưa người, đừng hòng cho qua chuyện!"
Người này là quyết tâm không tóm được người là không bỏ qua.
Tạ Hiểu Hàm nhìn xung quanh quản ngục đều ôm tay nhìn trò vui, trong lòng đều bất đắc dĩ. Nhà tù này rốt cuộc là kiểu suy nghĩ logic gì vậy...
"Ta..."
Lịch Phù còn chưa kịp mở miệng, Lịch Phẩm ở bên cạnh đã chịu không nổi nữa, miệng lớn gầm lên, cơ thể khổng lồ lao tới như tên bắt huy nắm đấm thẳng vào mặt lão Tôn, không ai kịp phản ứng, khiến cho lão Tôn bị đánh bay ra xa ba thước, mũi gãy thành một đoàn máu cục.
"Agh!!! Lịch Phẩm nổi điên rồi!!!"
"Quản ngục, hắn giết người!!!"
Không ngờ, đám tay chân của lão Tôn vừa đỡ người vừa la toáng lên, lúc này các quản ngục liền đanh mặt đi tới, gậy điện bật mở hướng tới chỗ của Lịch Phẩm.
Lịch Phù nhìn khuôn mặt máu me be bét của lão Tôn lại đang nở một nụ cười đắc ý nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn phẫn hận. Kẻ này là đã mưu kế sẵn rồi sao!
Dám tính kế em trai của hắn!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
13 chương
21 chương
38 chương
54 chương