"Khục..." Cô cố gắng giãy giụa, không thể nào thở được! "Tao 3 tháng này giết cũng không ít người rồi, bây giờ mới gặp được con mồi ngon nghẻ như mày! Mày yên tâm, tao sẽ không để mày nằm lại đây đâu, thịt nõn nà trắng trẻo như vậy, tao sẽ đem mày tới nơi đây giữ, mỗi ngày cắt ra ăn một chút... Ah ah... Mỹ vị..." Kẻ phía sau tà ác cười, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh. Tạ Hiểu Hàm cảm giác tầm mắt càng lúc càng đen, tay cố gắng ngăn trở sức lực của tên đó, cô càng lúc càng thở không thông! Khu A chính là... Như thế này sao... May mắn một tia thanh minh xoẹt qua trong đầu cô, tên này là đàn ông, hai tay đang siết dây cước... Tay của Tạ Hiểu Hàm buông ra, tên sát nhân ngay lập tức nhắm cơ hội kéo căng dây cước, những tưởng sắp thành công, không ngờ được phía dưới chợt lạnh nhói lên một cái... Trứng gà gặp phải ma trảo, một quả nát vụn một quả sắp vỡ. "Agh!!!!" Tên sát nhân đau đớn buông tay, cả người ngã ra phía sau co quắp ôm trứng gà. Là đàn ông bất cứ kẻ nào cũng không thể chống cự lại được nỗi đau ở thân dưới. "Ha... Ha..." Tạ Hiểu Hàm giãy người ra thở dốc vài hơi, trên cổ cô đã bị dây cước cứa một vòng máu đỏ chảy xuống, may mắn còn chưa bị cứa tới động mạch nguy hiểm. "Con đàn bà chết tiệt... Tao phải giết mày..." Tên sát nhân lẩm bẩm, không ngờ được phía sau Tạ Hiểu Hàm đã động thân, cầm lại dây cước trên cổ tròng qua cổ hắn, cơ thể đè lại trên người của hắn khiến cho hẳn không thể động đậy, chỉ có thể mặc sức mà giãy dụa dưới đất. "Á... Ặc... Mày...... Hự." Tạ Hiểu Hàm cảm nhận được tên sát nhân đã tắt thở, ánh mắt liễm liễm lại không thu lại lực tay, trái ngược lại càng siết chặt hơn, một bộ dáng không cứa đứt cổ tên này không thôi! Quả nhiên, người này chưa chết thật, lại bật người dậy gào lên, cố gắng dùng chút sức bình sinh cuối cùng để lật ngược lại cô. Cuối cùng... Hắn cũng không thể thành công, hai tay buông thõng... "Hộc..." Cô ngã người ra phía sau thở dốc, vừa nãy quả thật là một kinh lịch khủng khiếp. May mắn kẻ này là đàn ông, mà đàn ông thì luôn luôn có một điểm yếu bất diệt. Tạ Hiểu Hàm nhẹ nhàng chà chà bàn tay nhớp nhúa bởi thứ chất lỏng ghê tởm nào đó, thật sự là không còn gì để nói nữa. Cô mò mẫm trong bóng tối nhặt lại sợi dây cước đã ướt đẫm máu tươi, suy nghĩ chốc lát, lau sơ qua nó trên góc áo của kẻ sát nhân, cuối cùng giấu diếm kĩ mới đi tiếp. Đây sẽ là một món vũ khí bí mật tuyệt vời, cô còn đang lo sợ không có gì để phòng thân đây. "..." "Chúng ta đợi cũng nửa tiếng rồi, người mới từ khu N lại chưa tới nữa, dạo này người đi từ trong thông đạo ra mất tích thật là nhiều." Tên quản ngục thì thào nói. "Hẳn là bên trong có kẻ nào săn mồi rồi. Đi, cũng chẳng phải chuyện của chúng ta, bị kẻ săn mồi giết chết thì bọn họ vào khu A cũng sống không lâu được, chết sớm lại càng mỹ hảo." Nữ quản ngục bên cạnh nhún vai. "Bịch." Chỉ là bọn họ không ngờ được lại có người đi ra. Cô gái này một thân hỗn loạn, cổ còn chảy máu một vòng, tuy nhiên máu không chảy nhiều lắm, là chưa nguy hại tới cơ thể. "Ôi... Bên trong đã xảy ra một trận chiến kịch liệt nhỉ?" Nam quản ngục cười lớn đi tới nhận đồ đạc của Tạ Hiểu Hàm. "Xin chào mừng cô tới khu A!" Nữ quản ngục cầm tờ giấy nhìn thoáng qua: "Cô... Tạ Hiểu Hàm đúng không? Hiện tại chúng tôi sẽ làm thủ tục chuyển khu cho cô, cô bị thương sẽ có nhân viên y tế chăm sóc trong quá trình làm thủ tục." "Vâng, cảm tạ." Hai người tiễn Tạ Hiểu Hàm tới phòng y tế, sau đó đứng nói to nói nhỏ cùng nhau. "Không ngờ nha, đã vài tháng rồi không có nữ nhân nào vượt qua được thông đạo!" "Lát nữa tôi sẽ sai người vào bên trong tìm kiếm, cá cược không? Tôi cược cô ta đã làm chết kẻ săn mồi bên trong!" Nữ quản ngục tự tin cười. "Làm sao có thể, cô ta chỉ có thể là may mắn trốn thoát mà thôi!" Nam quản ngục giãy dụa nói. "Đi! Tôi cược một gói Red Royal!" "Cô tưởng tôi sợ cô là, tôi cũng một gói!" Nữ nhân viên y tế tỉ mỉ sát trùng cùng băng lại vết thương trên cổ cho Tạ Hiểu Hàm, sau đó mỉm cười rời đi. "Cô chờ tôi 15 phút, tôi sẽ đi lấy một ít thuốc bôi ngoài da cho cô." "Được!" Tạ Hiểu Hàm nghe tiếng bước chân của nữ nhân viên y tế rời đi, thản nhiên dùng ngón tay móc móc cổ họng, sau đó ngón tay từ từ kéo ra... Sợi dây cước nhuốm nước bọt. "Khụ..." Cô bóp bóp cổ họng một chút. Món nghề này lâu lắm rồi từ lúc còn lăn lộn trên đường cái cô mới dùng tới, may mắn không lụt nghề mà nuốt luôn vào dạ dày. Vừa nãy cô biết mình sẽ bị soát người, chỉ có thể lau sơ sợi dây bảo bối này rồi nhét vào trong cổ họng. Cô tìm một chút thuốc sát trùng rửa sạch sợi dây, lại dùng nước sạch rửa lại, cuối cùng trước khi nữ y tá trở lại, nuốt trở lại sợi cước vào cổ họng. Bảo bối mà, cần phải trân trọng nâng niu. Nó có thể sẽ là tiền đề để cô an ổn sống trong khu A này.