Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiờ ăn trưa vừa xong, Chu Phương cùng Tạ Hiểu Hàm nhanh chóng bị lùa về phòng, cô vừa bước vào, cánh cửa tự động đã sập một tiếng đóng lại, không cho người ta nổi một cái lỗ hổng nào. “Haizz, thật là vô nhân tính.” Tạ Hiểu Hàm thả người nằm trên giường. Khu N, A, P, E, X sao… thật sự là… hi vọng họ Trầm không lưu lạc tới khu nào kia quá xa, đi tìm sẽ tốn khá nhiều thời gian. Tạ Hiểu Hàm thở dài, bụng dạ đột nhiên rền rĩ một trận. Cô có chút ngán ngẩm nhìn cái bồn cầu ở góc, lại nhìn một chút cánh cửa có khe hở phía trên. Nhà tù này thiết kế hoàn toàn chẳng có tí thông cảm gì với nữ nhân! Sau khi dùng tấm chăn che tạm cái khe hở, Tạ Hiểu Hàm hào hứng định tụt quần xuống, sau đó mới nhận ra… không có vòi nước… không có giấy vệ sinh… “Agh!!! Nơi này thật không phải nơi cho người sống!!!” Mục tiêu ngày mai của Tạ Hiểu Hàm: Lăn lộn tới được một cuộn giấy vệ sinh! Sáng sớm, Tạ Hiểu Hàm theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, theo thường lệ gập gập bụng, chống đẩy vài cái, chốc lát đã vang lên tiếng nhạc vô cùng vui vẻ: “Sáng sớm vui vẻ mọi người, ngày hôm nay chúng ta sẽ có hoạt động tập thể dục tập thể trước giờ ăn sáng, mọi người hãy tập trung đông đủ trong sân nha!” “Tập thể dục?” Tạ Hiểu Hàm nheo mắt, nhớ tới vài ánh mắt bật thiện ngày hôm qua, khóe miệng câu câu. Hình như cơ hội để cô dạy dỗ lại đám người mắt mù này một chút sắp tới rồi! Theo hướng dẫn của cảnh quan, các tù phạm được mang tới sân thao trường, sắp xếp thành từng hàng ngũ thẳng thắn, riêng nữ tù phạm lại được xếp thành 1 hàng riêng. Lúc này Mẫu Đơn mới nhận ra, nữ tù phạm ở đây xếp lại cũng khá nhiều, chí ít cũng tầm gần 300 nữ nhân. “Được rồi, mọi người bắt đầu tập nào, hãy làm theo động tác của người trước mặt nha, 1 2 3, nhạc nổi lên!” Tiếng nhạc bắt đầu nhảy nhót, các tù nhân vô cùng ngoan ngoãn vung theo động tác, khuôn mặt không dám để lộ lấy 1 tia bất mãn.