Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Cậu biết rõ vậy sao?” Tạ Hiểu Hàm nhìn số thứ tự N888 của Chu Phương cười cười. Trong lòng Chu Phương động một cái. Quả nhiên là nữ nhân không đơn giản a, như vậy mà lại phát hiện ra lỗ hổng trong lời của hắn rồi! Chu Phương phất phất tay: “Cô cũng biết bối cảnh của tôi nha, chuyện tôi biết nhiều hơn cô tưởng tượng lắm.” “Nhà tù này phân cấp tù nhân theo khu vực, khu N – Normal, khu A – Abnormal, khu P – Psycho, khu E – Evil, cuối cùng là khu X – ý chỉ thảm họa cấp bậc nhân loại.” Chu Phương nhanh chóng phổ cập kiến thức ra. “Nhà họ Chu chúng tôi rất may mắn cho ra lò một tên đang ngồi trong khu Evil, hắn mỗi tháng gửi thư về nhà đều than thở với chúng tôi mấy chuyện này!” “Ồ, là con ông cháu cha cơ đấy!” Tạ Hiểu Hàm cười cười. Có quỷ mới tin mấy lời này của hắn, chắc chắn tên này không đơn giản như hắn nói! Nhưng là mấy lời của Chu Phương cũng đã nói sơ về kết cấu của nhà tù này rồi. Mấy cái tên này đã để lộ rõ phân bậc cùng cấp độ của mấy tên tội phạm trong mấy khu đó, khu N này chỉ là khu vực nô đùa của lũ trẻ con mà thôi. Nếu như có biện thái sàng lọc nhanh, có lẽ sẽ dễ dàng thăm dò vị trí của Trầm Phiên hơn. Chu Phương cầm cốc nước giấy lên miệng uống một ngụm, len lén quan sát Tạ Hiểu Hàm, trong lòng ba chấm chính là ba chấm. Trịnh Tư Hoành thiếu gia thật sự cũng là, lại bắt hắn đi theo trợ giúp một nữ nhân khủng bố thế này. Ta muốn ra ngoài, muốn hảo hảo làm một tên thiếu gia ăn chơi trác táng QAQ nhà tù này đúng là không phải để cho người sống mà!!!! Chu Phương phiền muộn nhìn xung quanh một chút, liền bắt gặp một ánh mắt bất thiện đầy ý nghĩ bẩn thỉu đang nhìn về phía hai người họ. Hắn xoa xoa cằm, không phải chứ, nữ nhân này vừa vào nhà tù ngày đầu tiên liền sắp bị người đi tìm phiền toái rồi… Hắn quay lại định hảo hảo mà cảnh báo Tạ Hiểu Hàm cẩn thận, không ngờ lại nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí khủng khiếp bức người, chỉ một thoáng thôi, Chu phương chớp mắt một cái, Tạ Hiểu Hàm lại treo khuôn mặt “Ta rất ngây thơ” lên nhìn hắn: “Hửm? Chuyện gì nha hắc đạo thiếu gia?” Chu Phương: “…” Không, ta nghĩ là có kẻ sắp gặp xui xẻo thôi.