Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Vậy sao.” Tạ Hiểu Hàm hữu hảo cười đáp lại. Bạch Lạc Y quen biết Trịnh Tư Hoành cũng rất tình cờ, cũng có thể nói khá là có duyên phận, cứu họ Trịnh này một mạng như trong tiểu thuyết ngôn tình. Trịnh Tư Hoành còn công khai theo đuổi Bạch Lạc Y, chỉ tiếc tiểu cô nương không ưa ngôn tình, lại thích chơi bách hợp. Cuối cùng quay lại, hai người lại thành bạn tốt giữ liên lạc với nhau tròn 1 năm nay. Bạch Lạc Y còn không ngần ngại giúp đỡ Trịnh Tư Hoành bày mưu tính kế thôn tính một số đối thủ trên địa bàn. Bạn thân của cô rất tài năng nha, chỉ tiếc Trịnh Tư Hoành này đến sau, chậm một bước. Tình yêu thứ này rất quan trọng trước sau, chậm một bước, tim của kẻ kia đã bị người khác chen vào, lấp không còn một chỗ trống rồi. Giống như tim của cô như đã bị người trấn trụ, từ cái đêm nào kia, đã chẳng còn một chỗ trống. “Trịnh Tư Hoành tôi rất ưu ái bạn bè, nhưng là giao dịnh là giao dịch, làm ăn là làm ăn.” Trịnh Tư Hoành nhún nhún vai. “Là người trong giới, giúp đỡ bạn bè là một chuyện, nhưng không thể làm ăn lỗ vốn, có phải hay không Tạ lão đại?” “Đúng vậy.” Tạ Hiểu Hàm cười cười, nheo mắt nghĩ nghĩ. Nhưng ngươi ưu ái ở đâu, rõ ràng là công phu sư tử ngoạm! Ngươi là ngoạm tiền của ta, tất nhiên là sẽ không đau lòng Bạch Lạc Y của ngươi! Hừ! Hai vị đại lão cười cười ăn nốt bữa cơm, tráng miệng ngay lập tức được đưa lên, kèm một chén rượu nho được đặt trước mặt Tạ Hiểu Hàm. Cô ưa thích tráng miệng bằng một chén rượu nho nhẹ nhàng, rất có khẩu vị. “Nói tới kế hoạch của chúng ta nào.” Sau một hồi đánh bài thái cực, cuối cùng Trịnh Tư Hoành mới thu lại tâm tư đùa bỡn, nghiêm túc lấy ra một tập tài liệu. “Đây sẽ là thân phận mới của cô để tiến vào nhà tù. Chú ý điệu thấp một chút, tôi không muốn cô vừa vào nhà tù, sáng sớm mai liền có tin tội phạm kinh tế bóp chết một tên tù giết người.” Trịnh Tư Hoành nhớ về mấy lời kể của Bạch Lạc Y, có chút ngần ngại nhìn Hiểu hàm một chút.