Nữ hoàng tội phạm, kẻ đánh cắp trái tim!
Chương 4 : nữ hoàng tội phạm
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau một đêm, Thiên Không thành đổi chủ, cái tên Tạ Hiểu Hàm trở thành đầu đề của mọi tòa soạn trong thành phố, danh tiếng lên cao khiến cho người ta phải đặt cho cô một cái biệt danh mới “Nữ hoàng tội phạm” của thành phố tội phạm này!
Tronh khi người ta đang bàn tán về “Nữ hoàng tội phạm” đã chiếm lĩnh RubyMark, triệt hạ Lữ Tịnh người đã cai trị thành phố Thiên Không cả chục năm ra sao, Tạ Hiểu Hàm đang vui vẻ mà đi đánh gôn.
“Bang!”
Quả bóng bay vọt đi thật xa, Tạ Hiểu Hàm huýt sáo một tiếng nhìn quả bóng biến mất nơi đường chân trời. Cô vặn vặn xương sống ngã ngồi lên đùi của một cô gái, ngả ngớn mà xoa xoa hai má Từ Vân Mộ: “Cô em xinh đẹp, tối nay đi chơi không?”
Từ Vân Mộ nhìn Tạ Hiểu Hàm, sau đó thành thật mà nói: “Tôi nay tôi có hẹn mang Lạc Y đi chơi.”
“Cái quỷ gì! Lại uyên uyên ương ương trước mặt tôi! Hai người các cậu một ngày không đút tôi thức ăn cho chó liền chịu không được à!!? Tôi mới là người đã cứu mạng cậu đấy, Từ Vân Mộ!” Tạ Hiểu Hàm ủy khuất không chịu được, ôm lấy Từ Vân Mộ mà khóc lóc.
Chết tiệt, cùng là nữ nhân lăn lộn trong hắc đạo, cô thì một người tong teo, cái bà chằn họ Từ này lại một thân cơ bắp cuồn cuộn, thật là ghen tỵ hu hu. Tại sao cô lại không thể luyện được một thân thịt thối như vậy chứ!!?
“Đừng tra tấn Vân Mộ nữa, cậu làm loạn chỗ tôi chưa đủ sao?” Bạch Lạc Y tựa như thiên thần dược phái xuống đi tới níu cái cô gái họ Tạ ngả ngớn ra khỏi người của Từ Vân mộ, hai mắt khinh bỉ mà nói: “Cậu giỏi thì đi mà tìm lại người tình cũ của cậu đi, đừng có ngăn cản tôi cùng Từ Vân Mộ hẹn hò!”
Từ Vân Mộ mặt than đỏ lên, cúi xuống chơi chơi ngón tay.
“Thôi đi, tôi cũng đã từng có một mối tình oanh oanh liệt liệt đấy nha! Họ Từ của cậu làm sao mà bằng được người tình trong lòng tôi!!?” Tạ Hiểu Hàm dựng lông hét lên, hai mắt mơ màng mà nhớ lại quãng thời gian kia.
Trước khi cô trở thành “Nữ hoàng tội phạm”, cũng giống như bao nhiêu cô nữ sinh trên đời, hai cặp đít chai một balô đầy sách đi học, chỉ là hai chân mang giày cũ, áo mặc đã sờn chỉ, cùng với cái danh hiệu “con gái của gái điếm” vang danh toàn trường mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
26 chương
90 chương
10 chương
61 chương
27 chương