Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrong tiếng nhạc xập xình sôi động, trên tầng cao nhất của Rubymark, mọi thứ lại trở về như cũ, từng đoàn người nhảy nhót vui vẻ, vũ công uốn éo từng đừng cong khiến cho những người phía dưới đều nhiệt huyết sôi trào. Cho dù người đứng tên tòa nhà này đã thay đổi thành họ Tạ, thế nhưng suy cho cùng nó cũng không khác mấy so với lúc trước, lại còn có phần tươi trẻ và sôi động, sạch sẽ hơn trước rất nhiều. Rubymark hôm nay cấm toàn bộ chất cấm, buôn bán sử dụng hay là tàng trữ, khác hẳn ngày trước luôn xảy ra những chuyện này. Bởi lẽ băng Hắc Hồng không cho phép hành động buôn bán chất cấm, không chỉ Rubymark, cả toàn Thiên Không Thành hiện tại không thể buôn bán chất cấm giữa ban ngày ban mặt như vậy nữa. Tạ Hiểu Hàm, đặc biệt… ghét mấy thứ độc hại đó. Kí ức về chuỗi ngày mê đắm trong thuốc phiện do Tạ Tử Lam mang lại cho đến giờ vẫn khiến cho Tạ Hiểu Hàm chán ghét nó không dứt. Cô có thể khoan nhượng cho bất cứ thứ gì, chỉ trừ thuốc phiện và nghiện chích. “Nói vậy… Lạc Y lại giận cậu rồi?” Tạ Hiểu Hàm ngả người trên ghế sô pha mà cười lớn, lắc lắc ly rượu trên tay, cả người đều toát ra không khí vui vẻ, thoải mãi. Từ Vân Mộ: “…” “Cũng không sao, cô ấy không giận mới là lạ. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không cho phép người bên cạnh dấn thân vào nguy hiểm như thế.” Tạ Hiểu Hàm chỉ chỉ phía sau lưng của Từ Vân Mộ. “Đúng không, Lạc Y tiểu thư?” Từ Vân Mộ giật mình quay ra phía sau, đã thấy Bạch Lạc Y sắc mặt âm trầm đứng phía sau, đột nhiên cảm thấy đau chym không thôi. À quên, cô hình như đâu có chym để mà đau đâu… “Từ Vân Mộ, chị muốn làm phản phải không!!?” Tạ Hiểu Hàm nghe tiếng Bạch Lạc Y la hét, tiếng Từ Vân Mộ liên tục xin tha, trong đầu nhắm mắt mơ màng nghe tiếng nhạc xập xình từ DJ, kí ức vốn đã có chút phai mờ, nay lại dần hiện lên rõ ràng trong đầu.