Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐêm ở Thiên Không thành ngập tràn những sắc màu rực rỡ, nhưng lại nhuốm một màu dâm dục u tối, nhấp nháy diễm lệ lại như đóa hoa ăn thịt người không nhả xương. Nhưng là không thể không công nhận, thành phố này đẹp theo một cách rất tà ác, một cách rất riêng của nó. “Nhanh lên, lối này!” Tạ Hiểu Hàm kéo lấy Trầm Phiên lẩn vào một góc tối nhỏ bé, cô thở dốc mà cảm nhận hơi thở mệt mỏi của Trầm Phiên, bàn tay vẫn gắng sức che chắn bắp tay đang chảy máu đầm đìa của hắn. Cô cười khổ: “Tôi đã nói rồi, đêm ở Thiên Không thành này không dễ trải qua như vậy đâu!” Chuyện này phải kể lại vài chục phút trước, Tạ Hiểu Hàm cùng Trầm Phiên ra khỏi cửa hội quán lên xe mô tô chạy về khu ổ chuột. Thế nhưng tiếp cận khu ổ chuột bánh xe bị dính đinh nổ lốp, cô cùng Trầm Phiên ngay lập tức ngã lăn, một đám côn đồ ngay lập tức nhào ra muốn trấn lột bọn họ, bắp tay của Trầm Phiên lại bị vật nhọn cắt qua, Tạ Hiểu Hàm đành phải nhanh chóng lôi kéo hắn chạy trốn. May mắn khu vực này Tạ Hiểu Hàm vô cùng quen thuộc, rất nhanh đã tìm được một góc gầm cầu im ắng để trốn, chỉ là chỗ này hơi chật hẹp, cô cùng Trầm Phiên phải chen chúc sát vào nhau. “Tôi có thể đánh lại bọn chúng mà, tại sao phải chạy trốn?” Trầm Phiên khó chịu nói, cảm giác bị một đám côn đồ cắc ké dọa chạy hắn hoàn toàn là lần đầu trải nghiệm, vô cùng không thích cách giải quyết hèn nhát của Tạ Hiểu Hàm. Bị một vết cắt ở bắp tay hoàn toàn chẳng là vấn đề với hắn! Tạ Hiểu Hàm bị cái thái độ trẻ con này của Trầm Phiên chọc tức, lần đầu tiên không suy nghĩ nhiều mà nắm lấy cổ áo của hắn gào rú: “Cậu muốn đánh nhau à!!? Cậu nghĩ đám côn đồ nơi này là cái loại đầu voi đuôi chuột nơi thủ đô của cậu sao!!? Đây là Thiên Không thành! Cậu hiểu 3 chữ này không!!? Làm được côn đồ sống sót ở Thiên Không thành này cũng dính qua không ít máu người đâu!” Trầm Phiên cũng cảm thấy bản thân có chút ấu trĩ, nhưng bản tính hiếu thắng muốn chứng tỏ bản lĩnh không chấp nhận sự thua cuộc như vậy! Hắn khó chịu cười: “Nói vậy chạy trốn chui nhủi như thế này là vinh quang sao? Hèn nhát!” Cô chạm vào bắp tay ẩm ướt của Trầm Phiên, đột nhiên khó tả mà cười: “Chạy trốn là hèn nhát hả? Nếu như hèn nhát mà vẫn có thể an toàn mà sống thì tốt nhất cậu nên học cách hèn nhát đi. Ít nhất cậu vẫn còn sống, không phải sao?”