Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau một trận vận động mồ hôi đầm đìa, Tạ Hiểu Hàm vẫn chưa hết thèm thuồng bị Trầm Phiên ném vào bên trong phòng tắm: “Cậu nhanh tắm rửa đi, để tôi còn mang cậu về nhà, cũng đã sắp nửa đêm rồi!” “Tách, ào…” Cô để cho dòng nước mát lạnh chảy xuống khắp từng ngóc ngách cơ thể, phòng tắm ở nơi này cũng là phòng tắm sang trọng nhất mà cô từng bước vào. Cảm giác quá lạ lẫm khiến cho Tạ Hiểu Hàm thổn thức, cô chạm vào tường gạch sứ lẩm bẩm: “Mình thực sự muốn có một ngày, có thể tự tay nắm giữ tất cả những thứ này…” “Xong rồi sao?” Khi Tạ Hiểu Hàm bước ra, Trầm Phiên cũng đã sạch sẽ mà đợi sẵn, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá, thấy cô bước tới gần còn vô cùng hoa mỹ mà thổi một hơi khói vào mặt cô, như ý cười lớn khi thấy cô nhíu mày ho khan vài hơi. “Thử không?” Hắn y như một tên thiếu niên bất lương, rút ra một gói thuốc lá hiệu vô cùng bình dân mà trong khu ổ chuột của Tạ Hiểu Hàm cũng bán tràn lan. Cô nhìn gói thuốc trước mặt, vốn dĩ không tính thử nhưng cũng bị hấp dẫn, rút ra một điếu cho vào miệng, xòe tay hỏi: “Bật lửa đâu?” Trầm Phiên cũng bị cô dứt khoát làm cho bất ngờ, ha ha cười sà tới, cúi đầu dùng đầu thuốc lá đang cháy của mình chạm vào đầu điếu thuốc của cô, mặt kề sát tới nỗi khiến cho Tạ Hiểu Hàm có thể nhìn thấy lông mi cong cong như hai phiến lông vũ mềm mại. Mặc dù hành động này rất “trong sáng”, không hiểu vì sao Tạ Hiểu Hàm lại cảm thấy trái tim nóng lên bất chợt, đập thình thịch liên hồi. Bởi vì lúc này đây hai người bọn họ rất giống như tình nhân đang thân mật vậy. Khi cô đang mất tập trung, một hơi khói phả vào mặt cô, còn kèm theo hương bạc hà mát lạnh khiến cho Tạ Hiểu Hàm tỉnh ra, nhìn thấy Trầm Phiền đang đắc ý cười vẻ mặt ngờ nghệch của mình. Hắn nhún nhún vai: “Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng đừng có làm cái vẻ mặt háo sắc đó mà nhìn tôi chứ? “Háo sắc!!? Cậu nghĩ cậu là ai chứ!” Tạ Hiểu Hàm thẹn quá hóa giận, hít một hơi thuốc rồi mặc kệ không quen, thổi khói thuốc vào mặt Trầm Phiên, sau đó đắc ý nheo mắt cười cậu ta ho khan. Thế giới của cô khi Trầm Phiên xuất hiện, giống như bức tranh màu xám được đổ lên màu vẽ đầy sắc màu rực rỡ, có chút loạn, lại đã thoát khỏi màu u tối ban đầu.