Nghe thấy tiếng Tomomi, cô chậm rãi ngước mặt lên nhìn Tomomi và chậm rãi đứng lên. Thấy Tomomi, bà ta đứng dậy, trốn sau lưng nhỏ, nói giọng sợ sệt: -Con ơi... cứu... cứu mẹ! Đang toan bước về phòng thì Tomomi hét lên: -Chị đứng lại đó! Sao chị lại đánh mẹ tôi? Tôi mà không về kịp không biết chị sẽ làm gì mẹ tôi... Tôi chắc chắn sẽ thưa chuyện này với ba! Bỏ ngoài tai những lời Tomomi nói, cô tiếp tục bước đi. Vì quá tức giận khi bị cô phớt lờ, nhỏ chạy lại kéo người cô rồi... "Chát" – bàn tay nhỏ hạ trên má cô. Cô nhếch mép hỏi: -Xong? Hỏi xong, cô quay người bước lên phòng để lại Tomomi đang run run nghĩ lại về hành động của mình. Nhỏ biết rằng cô đánh mẹ nhỏ là do lỗi của bà chứ không phải do cô nhưng... nhỏ vẫn muốn đổ lỗi cho cô vì muốn trả thù cô vì đã... cướp Makito. Còn cô? Vẫn bộ váy trắng tinh khiết ấy, vẫn đứng cạnh cửa sổ, vẫn hướng ánh mắt của mình về phía khoảng không vô định. Nhưng suy nghĩ của cô thì không như thường ngày... Không phải về mẹ cô... không phải về ông ta và càng không phải về bà ta... mà là về... cô em gái cùng cha khác mẹ của cô. Hơn 10 năm nay cô rất tin tưởng về đứa em gái ấy và nhỏ cũng rất thương cô... Vậy mà... Nhỏ đã tát cô.Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trùng xuống, phảng phất một nét buồn. Cô tự an ủi mình rằng: Chắc là... nhỏ thấy mẹ mình bị đánh nên vậy. Nếu mình là nhỏ cũng sẽ... vậy thôi!  An ủi mình 1 hồi, cô đưa mắt chung thủy về phía khoảng không vô định ấy. Bất chợt gương mặt của Akira hiện lên trên khoảng không ấy. Cô thấy khá bất ngờ vì... thường ngày thì là hình ảnh của mẹ còn hôm nay lại là... Cô... là đang... nhớ anh ta sao? Phải chăng cô thích... anh mất rồi? ***** ****** ***** Sáng hôm sau, cô cùng Takeshi và Tomomi đến trường để bốc tham người sẽ thi đấu với mình. Lúc sáng, Tomomi đã xin lỗi cô về hành động của mình và cô cũng gật đầu chấp nhận. Đến lượt cô bốc thăm thì người cô sẽ thi đấu chính là con nhỏ có mái tóc vàng, xoăn búp bê – Izanami Hayashi. Cô cười khẩy. Sau khi đã bốc thăm xong, cô cùng năm người kia đến công viên phép thuật chơi. Chiều đến, cô, Takeshi và Tomomi lại tiếp tục đến trường. Bước vào phòng thi, cô thấy nhỏ Izanami đang cầm cây đũa thần màu vàng đứng khoanh tay cười đểu. Còn cô thì sau khi vào vị trí. Vẫn cái nhếch mép ấy. Đưa tay phải ra, cây đũa thần màu xanh có quả pha lê trong suốt lại hiện ra. Tức trước vẻ bình thản của cô, nhỏ chĩa cây đũa của mình về phía cô. Lập tức những tia điện màu vàng bắn về phía cô. Cô nói ,giọng chỉ đủ cho cô và nhỏ Izanami nghe: -Chỉ thế thôi? Rồi cô đưa cây đũa ra trước những tia điện đột nhiên, một cái quạt hiện ra và... thổi bay những tia điện làm chúng quay lại nhắm thẳng vào nhỏ. Hốt hoảng nhỏ vội đưa cánh tay không cầm đũa thần ra trước những tia điện, lập tức chúng vỡ vụn. Tức quá, nhỏ chĩa đũa về phía cô, 1 luồng điện cực mạnh. Lại điệu cười khẩy đó, lại ánh mắt bình thản đến lạ kì hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô. Cô đưa đũa thần của mình, lập tức một luồng gió lạnh từ đầu bay đến về phía luồng điện và đóng băng luồng điện. Không dừng lại ở đó, luồng gió tiếp tục bay về phía nhỏ Izanami nhưng không hiểu sao, luồng gió không đóng băng nhỏ mà chỉ xô nhỏ ngã ra ngoài vạch chỉ quy định. Vậy là cô đã thắng. Thật là dễ dàng. "Cô ta đúng là nhàm chán" – cô nghĩ. Bước ra khỏi phòng, cô thấy năm người còn lại từ 5 phòng thi khác cũng bước ra.  Họ tiến lại về phía cô, hỏi cùng một câu hỏi: -Kết quả ra sao? Thay cho câu trả lời, cô gật đầu ý nói đã thắng. Rồi ánh mắt lướt qua từng người ý hỏi còn mọi người. Hiểu ý, bọn họ đồng thanh: -Thắng! -Vậy đi ăn mừng đi!- Makito vui mừng hỏi cô. Cô gật đầu. Thấy vậy bọn họ cũng đồng thanh:  -Ok!