Khi về đến lâu đài, cô đi thẳng lên phòng của mình. Bà ta đang ngồi xem tivi đột nhiên thấy con gái cưng Tomomi của mình thì bà ta kéo nhỏ vào phòng. Nhỏ hỏi:
-Sao vậy mẹ?
-Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi hả? Sao con không chịu nghe lời mẹ? – Bà ta khó chịu nói.
-Dặn gì ạ? Từ nhỏ đến giờ có bao giờ con làm trái ý mẹ đâu? – Nhỏ ngơ ngác hỏi.
-Mẹ đã bảo không được thân thiết với con bé Akiko mà. Có ai như con không?
-Có sao đâu mẹ! – Hiểu ra được, nhỏ trả lời thản nhiên.
-Có ai đời lại đi yêu thương chị cùng cha khác mẹ không? Mà trong khi đó mẹ cô ta lại là con riêng của ba con nữa. Con không thấy ba con dành tính cảm cho con nhỏ đó nhiều hơn cho con à? Con không ghét nó sao?- Bà ta nhíu mày nói.
-Con về phòng đây!- Tomomi buồn bã nói rồi đi về phòng.
Tối hôm đó, sau khi đã ăn cơm xong, cô lại mặc trên mình bộ váy đó. Đứng bên cạnh cửa sổ ngắm sao, cô tự hỏi:
"Mẹ ơi, trong những ngôi sao kia... ngôi sao nào là mẹ? " – Rồi cô lại tự trả lời: "Chắc có lẽ ngôi sao sáng nhất là mẹ... phải không? Mẹ có nhớ con không? Con rất ... rất nhớ mẹ! Con thề sẽ cho hai người bọn họ phải trả giá!"
Trong lúc ấy, tại căn phòng của Akira. Anh đang đưa tấm ảnh chụp hình một cô bé 5 tuổi và một cậu bé 7 tuổi. Rồi anh chợt nhớ ra điều gì đó. Akira vội lấy điện thoại điện vào số của Takeshi.
-Alo!-Akira hơn hở nói.
-Gì mày?
-Mày nhắn cho tao số của Akiko được không?
-Làm gì?
-Kệ tao. Nhắn tao nha mày?
-Ừ.
-Nhớ đó thằng quỷ!
-Rồi, rồi!
*** *** ***
Sáng hôm sau, khi đã vệ sinh cá nhân xong, khoác trên mình bộ đồng phục, buộc cao mái tóc của mình. Akiko bước xuống nhà thấy ông ta, bà ta, Takeshi và Tomomi đã ngồi vào bàn ăn. Cô tiến lại ngồi vào ghế của mình.Năm người ăn trong sự im lặng, bây giờ không khí thật ngột ngạt. Khi đã ăn xong, cô đứng dậy định ra gara lấy xe đi thì Takeshi níu tay cô lại hỏi:
-Để anh đưa em đi?
Cô lắc đầu. Không hiểu vì sao hôm nay cô muốn lái xe.
-Vậy thôi! Em đi trước lát anh đi với Tomomi!- Takeshi buồn buồn nói.
Cô đi ra lấy con xe BMW Serie 4 2014 Convertible rồi phóng đi. Chẳng mấy chốc sau cô đã có mắt ở cổng trường. Sau khi cất xe vào gara thì cô bước thẳng vào lớp. Vứt cặp sách sang 1 bên, cô thiếp đi trên bàn. Lát sau, Takeshi và Tomomi mới đến. Bước vào trường hai người thấy một đám đông đang đánh một ai đó. Lại gần Takeshi nghe được mấy câu nói:
-Cho mày chết nè! Dám lại gần anh Takeshi!
-Thứ như mày không xứng với anh ấy, hiểu chưa con ranh?
Nghe được anh lờ mờ đoán được người đó là ai. Anh chợt lo lắng, anh gầm lên:
-DỪNG LẠI!
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía anh. Không quan tâm anh đi vào đám đông và.... Cảnh tượng lúc này là Sakura Kinomoto đang năm trên sàn đất lạnh lẽo giữa 1 vũng máu. Lúc này anh chợt cảm thấy tim nhói đau, rồi anh không chần chừ mà chạy lại bế Sakura vào phòng y tế và chạy theo sau là Tomomi. Chợt anh dừng lại nhờ ra, cô em gái của anh – Akiko Takahashi cũng có thể chữa được. Thế là anh quay lại nói với Tomomi:
-Em vào lớp gọi Akiko lên lớp cho anh nhé
-Vâng! – Nói rồi Tomomi vội vã quay đi. Còn Takeshi thì tiếp tục chạy về phòng y tế. Anh đến được ba giây thì cô có mặt.
Cô bảo mọi người đi ra rồi cô đưa tay vẽ hình một hộp thuốc thần trong hai giây. Khi đã vẽ xong một hộp thuốc thần hiện ra. Mở hộp ra cô lấy một lọ dung dịch màu xanh rồi đưa tay mở miệng Sakura và cho nhỏ uống ba giọt. Lập tức những vết thương trên người nhỏ dần lành lại và mắt nhỏ khẽ nhấp nháy. Xong việc, hộp thuốc thần biến mất. Sakura tỉnh dậy, nhìn thấy cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô mong rằng người đầu tiên cô gặp là ... Nghĩ rồi nhỏ mỉm cười cảm ơn cô:
-Cảm ơn bạn vì đã cứu mình!
-Không phải! Là...Takeshi!- cô nói.
Đang cố hiểu câu nói đó thì nhỏ thấy cô đi rồi chợt thấy Takeshi chạy vào và ôm lấy mình. Anh nói trong vui mừng:
-Em không sao là tốt rồi! Xin lỗi vì đã làm em thành ra thế này!
Nghe xong Sakura thấy ấm áp len lỏi trong tim mình. Nhỏ lại cười:
-Không sao đâu mà! Cũng đâu phải tại anh!
Lúc sau anh bỏ nhỏ ra và ngồi xuống cùng nhỏ nói chuyện. Còn cô thì đang đi dọc hành lang bỗng không biết từ đâu một tảng băng lớn rơi và nhắm vào cô. Biết được điều đó, định tránh và làm tảng băng quay ngược đường đi nhắm vào chủ nhân của nó thì Makito từ đâu chạy đến xô cô ra và tảng băng bị anh làm vỡ nát. Hiện giờ Makito và cô đang nằm ở 1 tư thế cực kì...(t/g không biết nói sao lun) Anh nằm trên, cô nằm dưới. Môi cô và môi anh chỉ cách nhau ba cm nữa. Cô đột nhiên xô anh ra và đứng dậy. Thấy vậy anh cũng đứng dậy. Cô tiếp tục việc mình đang làm dở, còn anh thì cũng đi theo cô mà... không biết đi đâu. Trong góc tối, có một đám con gái khoảng 5 người xì xầm:
-Tức thiệt! Lẽ ra nó đã không toàn vẹn được rồi! Chỉ tại Makito-senpai!
-Đáng ghét!
-Bây giờ làm gì đây chị hai?
-Gru.... Tao sẽ bắt nó phải trả giá!- Người được gọi là chị hai có mái tóc búp bê không ai khác là Izanami Hayashi.
Nhưng ở trong một góc tối khác, có một cô gái tóc nâu cũng đã thấy Makito cứu cô. Cô gái ấy nhìn cô bằng ánh mắt thù hận và tự hứa sẽ khiến cô phải hối hận! Cô gái bí mật ấy là...ai?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
83 chương
39 chương
691 chương