Hôm sau, lúc cô ra cửa, quả nhiên trông thấy một chiếc xe sedan đen đậu dưới tầng. *Sedan là một loại xe khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý. Ở Anh, người ta gọi loại xe này là xe saloon. Khoang hành khách thường gồm hai dãy ghế. Khoang động cơ thường ở phía trước. Còn khoang hành lý thường ở phía sau. Cũng có một số xe sedan mà khoang động cơ lại ở phía sau như Renault Dauphine, Tatra T613, Volkswagen Type 3 và Chevrolet Corvair. Sedan là loại thân xe khách phổ biến nhất. Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, anh ta đi tới, nói với cô "Cô Đồng, Tần tổng mời cô tới" Sau khi yên vị trên xe, cô hỏi "Đi đâu thế?" Giọng người đàn ông trẻ tuổi nói một cách có chừng mực "Vườn mai" Đồng Nhan ngẩn người, cô là người thành phố A vậy mà cũng không biết ở đây có nơi nào như thế. Xe đi tới vùng ngoại ô, băng qua đường núi quanh co rồi dừng lại trước một ngôi biệt thự xây trên sườn núi. "Tần tổng đang chờ cô ở trong" Người đàn ông trẻ tuổi nói với cô. Đồng Nhan khẽ mỉm cười với anh ta, đẩy cửa bước vào. Nhìn bên ngoài, cô cảm giác nơi này có phần quen thuộc, vào nhà, sau khi cô nhìn nội thất bên trong cô mới hiểu tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Nếu cô nhớ không lầm, căn phòng này được thiết kế dựa theo đồ án kiến trúc tốt nghiệp của cô. Cô phấn khích thiết kế ngôi nhà dành riêng cho cô và anh, mỗi một nơi đều chứa đựng tâm tư của cô. Nhưng khi ấy cô tốt nghiệp, rồi vội vàng kết hôn, Tần Nhiên thì bận rộn lo cho sự nghiệp. Tuy cô đã cho anh xem thiết kế ngôi nhà này nhưng vì nhiều nguyên nhân, không ai bắt tay đem mô hình ngôi nhà trên giấy này biến thành một thực thể. Vậy mà căn nhà ấy thực sự đã được xây dựng. Ngẫm lại, đúng là chuyện nực cười. Đi ngang qua phòng khách, lướt qua những trụ cột lớn màu trắng tới sân vườn , bên ngoài vườn được trồng rất nhiều cây mai. "Về sau, bên ngoài căn nhà của chúng ta nhất định phải có một cái vườn thật lớn, vào mùa đông, có thể nằm ngoài ấy phơi nắng....nếu sau này....chúng ta có con, em có thể ở ngoài đó dạy chúng nó vẽ, còn anh có thể ngồi đọc sách..." Tần Nhiên nhìn cô, chậm rãi nói "Anh không thích đọc sách dưới ánh nắng, hại mắt" Cô cười hì hì, ôm cánh tay anh "Không sợ, chúng ta mua một cái ô lớn che nắng là được" "Vậy cái vườn kia to chừng nào?" Cô suy nghĩ, ánh mắt cong lên hình bán nguyệt "Điều này phải dựa vào việc chúng ta có ít hay nhiều con..." "Ha ha..." Anh thấp giọng cười. - "Ha ha..." Đồng Nhan bật cười, liệc nhìn Tần Nhiên đứng ngoài vườn, nói thẳng "Tôi tới rồi, anh có thể đưa thứ đó cho tôi chưa?" Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời ấm áp, Tần Nhiên đứng dưới ánh nắng, những tia nắng chiếu xuyên thấu lên khuôn mặt vô cùng trắng của anh, khiến cô không nhìn rõ ràng lắm. Anh đi về phía cô, nét mặt bình tĩnh, con ngươi khó che giấu nổi niềm vui. Hôm nay, anh mặc một bộ đồ ở nhà, áo len màu kem và quần dài tối màu. Anh không vội nói chuyện tư liệu với cô, liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường, nói "Gần trưa rồi, ở lại ăn cơm đi" Đồng Nhan không biết phải nói gì, mãi lâu sau, cô mới nói "Tần Nhiên, anh cần gì phải như vậy chứ?" Anh khẽ thở dài, nở một nụ cười đẹp, lịch sự "Đồng Nhan, chỉ là một bữa cơm thôi, em không thể đồng ý sao?" Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói "Được..." Khóe miệng Tần Nhiên khẽ động đậy, hé ra nụ cười vô hại, đã lâu rồi anh không cười như vậy, nụ cười từ nội tâm này anh cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không cười nổi nữa. Mỗi đêm, khi anh soi gương, người đàn ông trong gương thật dữ tợn, đáng sợ, nụ cười đó ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kinh hãi. Trước đây có một người phụ nữ ngốc ngếch, cô ấy luôn dùng mọi cách trêu chọc anh khiến anh cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ. Khi đó, cô ấy yêu anh, bất chấp cực khổ tới đâu, cô ấy đều cười hạnh phúc. Nhưng chính tay anh đã tự mình hủy diệt hạnh phúc của mình, chính anh đã không biết quý trọng nó. Lúc còn trẻ, anh nghĩ chẳng qua anh chỉ hủy diệt di một đoạn thời gian hạnh phúc ngắn ngủi trong đời, nhưng sau khi cô rời đi, anh mới biết được răng, cái mà anh hủy diệt hóa ra lại chính là hạnh phúc cả đời của anh. Quên một người khó hơn nhiều so với anh nghĩ, tiền bạc và quyền thế chẳng thể đổi lại những thứ ấy. Quyển album mà cô để lại Tần gia được đặt trên bàn ăn, cô lật quyển album xem, album này lưu lại hình ảnh lúc cô một tuổi tới khi cô 18 tuổi. Lý do hôm nay cô tới đây chính là để lấy lại quyển album này. Đầu ngón tay cô đảo qua những bức ảnh cũ kỹ, trong lòng cô không bình tĩnh nổi Cô ngồi trong phòng ăn, xem lại những bức ảnh ngày xưa, Tần Nhiên ở trong bếp nấu cơm. Ngoài những âm thanh nấu nướng ra, bầu không khí có vẻ khá yên tĩnh. Thật ra, nếu không để tâm tới quan hệ giữa cô và anh hiện giờ thì cảnh tượng này coi như rất hài hòa. Cô tiếp tục cúi đầu xem ảnh, cô gái trong bức ảnh này cười rất tươi, nụ cười sạch sẽ, nhưng cô bây giờ nhìn vào tấm ảnh đó thấy thật chói mắt, bởi vì cô không thể nào cười rạng rỡ được như hồi ấy nữa. Năm tháng là thứ vô cùng kỳ lạ, rõ ràng đều là cô, nhưng cô cảm thấy mình ngày xưa thật xa lạ. Tần Nhiên vẫn bận rộn trong phòng bếp, anh không gọi đầu bếp tới nấu ăn mà tự tay mình nấu. Đường đường là Tần tổng lại có thể vội vội vàng vàng trong bếp, nếu người khác trông thấy cảnh này có lẽ sẽ phải bật cười khôi hài. Thật ra cô biết, tài nghệ nấu nướng của anh không tệ. Năm thứ 4 đại học, chuyện cô thích làm nhất chính là tới căn phòng trọ của anh để ăn nhờ. Khi ấy, cô cũng chỉ phải nấu những món đơn giản, ví dụ như trứng trưng cà chua, rau cải xào, thịt kho tàu.... Nhưng Tần Nhiên có thể làm nhiều món trình độ khó cực cao, đương nhiên điều kiện quan trọng nhất đó là phải nhìn sách dạy nấu ăn. Cô nấu nướng không đâu vào đâu, nhưng khẩu vị lại rất lợi hại. Vì vậy thường xuyên xuất hiện cảnh tượng, cô dứng ở cửa phòng bếp cầm một quyển sách nấu ăn, đọc cho anh các bước, anh ở trong phòng bếp dựa theo lời cô nói chăm chú nấu ăn. Dù là lần đầu anh nấu, nhưng mùi vị rất ngon, không hề thua kém khác sạn năm sao. Thành thật mà nói, anh đúng là có thiên phú, khiến cô ghen tỵ muốn chết, nhưng sau đó, cô lại thấy tự hào vì tài năng đáng kiêu ngạo này của anh. "Đồng Nhan, giúp anh lấy lọ đường ở ngoài" Chợt Tần Nhiên mở miệng nói Một câu nói bất ngờ, giọng điệu cực kỳ giống với cách anh nói với cô 5, 6 năm trước, giọng nói thản nhiên mang theo sự sai khiến. Câu nói này đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa cô và anh, nhưng cũng khiến cô và anh rơi vào hoàn cảnh lúng túng hơn. Cô trầm mặc, sau dó nói "Được" Cô dừng lại, hỏi "Đường để ở đâu?" Anh xoay người lại, khẽ cười với cô "Bên trái em có một tủ kính, đường để ở ngăn thứ ba" Đồng Nhan thản nhiên đáp ứng, rồi đứng lên đi tới phía tủ kính, vươn tay lấy lọ đường. Cô mang lọ đường bằng gốm vào bếp, đặt một bên "Đường đây" Tần Nhiên khẽ trả lời, rồi anh nói câu gì đó, vì âm thanh xào nấu hơi lớn nên cô nghe không rõ, hình như anh nói "Nhan nhi, em thích thêm đường trong món ăn nhỉ...." Nếu cô đã không nghe rõ lời anh vừa nói, vậy cô cũng không cần trả lời, cô liền đi ra ngoài. Trong nồi bốc lên hơi trắng, mang theo mùi vị mê người, không biết có phải vì Tần tổng đã lâu không nấu ăn hay do một lý do nào khác, tay nghề của anh có vẻ không thành thạo, tay cầm muôi xào cũng không linh hoạt như ngày xưa. Cô chợt nhớ lại, lần trước lúc cô và Trác Chính Dương đi siêu thị mua nồi không khói dầu mỡ. Khi cô nấu cơm, Trác Chính Dương thích dựa lưng vào cửa, nhìn cô bận rộn, mỗi khi trông thấy hơi dầu ăn bốc lên,anh lại nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói "Đúng là cái nồi hỏng, rõ ràng nói không bốc khói dầu mỡ, tại sao vẫn liên tục bốc khói lên thế, đúng là bắt nạt người ta, ức hiếp người tiêu thụ..." Cô xoay người, trừng mắt nhìn anh "Khói bốc lên không phải khói dầu mỡ, mà là hơi nóng" Anh hậm hực, bĩu môi "Hơi nóng cũng thế, nấu ăn một thời gian dài không tốt với cơ thể, em không đồng ý thuê người giúp việc, vậy thuê theo giờ thôi cũng được, Trác Chính Dương anh lấy vợ, không phải tìm người về nấu cơm" Cô cười "Chê em về sau trở thành bà nội trợ giả hử?" Anh nhíu mày "Anh lấy vợ, dù cho sau này xấu xi, cũng sẽ chấp nhận" ... Sau khi nước sôi, Tần Nhiên cũng ngồi xuống, cười với cô " Thời gian gấp gáp nên anh chỉ nấu vài món" Đồng Nhan cười, lịch sự cầm đũa gắp vài món vào trong bát "Em thiếu máu, ăn nhiều rau hẹ một chút" Anh thản nhiên nói, định cầm đũa gắp rau thay cô, nhưng hơi lưỡng lự, nên lại buông đũa xuống. "Cảm ơn..." Đồng Nhan tự mình gắp nhiều rau hẹ vào bát, rau hẹ xào trứng khá ngon, màu sắc tươi ngon, rất hấp dân, cô nếm thử, mùi vị cũng không tệ. Tần Nhiên cười nhạt, dường như nhớ ra chuyện gì đó "Trước kia em không thích món này..." Đồng Nhan sửng sốt, nói "Kén ăn là bệnh của nhà giàu, tôi đã sớm từ bỏ rồi" Tần Nhiên hơi thất thần, rồi nhìn cô "Anh muốn nghe em kể về cuộc sống mấy năm qua của em" Tay cầm đũa của Đồng Nhan run nhẹ, sau đó lại khôi phục bộ dạng tự nhiên, nét mặt lãnh đạm "Thật ra không có gì đáng nói, nếu anh muốn nghe, tôi có thể chọn những chuyện có liên quan tới Cách Lạp để kể, dù sao, anh là cha nó, anh có quyền biết những chuyện về nó" Tần Nhiên cười ảm đạm "Cũng được..." "Năm ấy, sau khi ba qua đời trong tù, tôi lo hậu sự cho ông rồi vốn định nghe theo lời anh nói, bỏ đứa bé trong bụng, dù sao chúng ta đã kết thúc, giữ lại đứa trẻ cũng chỉ thêm vướng bận, có lẽ sau này tôi cũng không thể cho nó một tương lai an ổn, nên tôi tìm một bệnh viện, coi như khá tốt" "Lúc nằm trên bàn mổ, tôi có một ý niệm, tôi không nỡ bỏ đứa trẻ này, khi ấy tôi ngẫm lại, ba đã nhẫn tâm không cần tôi, cứ như thế bỏ lại tôi một mình....Tôi sao có thể học theo ba, vứt bỏ đứa con của tôi, vì vậy tôi quyết định không giải phẫu nữa. Sau khi từ bệnh viện ra, tuy tôi không bỏ đứa trẻ, nhưng tôi vẫn rất bi quan, tinh thần sa sút, trong lòng tôi sinh ra một ý nghĩ hèn mạt, nếu tôi đã không nỡ bỏ đứa bé, vậy hãy để tôi đi theo nó, hai người cùng kết bạn, có chết vẫn được làm mẹ con, như vậy cũng tốt" Nói tới đây, cô giơ cánh tay lên, ống tay áo rủ xuống, trên cổ tay trắng nõn lộ ra một vết sẹo hồng nhạt, cô cười, nói tiếp "Vết sẹo này anh đã từng thấy, vì ý nghĩ lúc ấy của tôi mà có nó" Cô nhìn Tần Nhiên, nét mặt anh càng lúc càng trắng bệch, môi mím chặt. Anh chăm chú nhìn vết sẹo, viền mắt ửng đỏ. Vừa hổi tưởng lại những ký ức, vừa kể, cô nói có phần chậm rãi, giọng không vang, nhưng lại rõ ràng, từng chữ từng từ rơi vào tim anh, rồi hóa thành những lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào máu thịt của anh.