Đồng Nhan giúp Cách Lạp kéo lại góc chăn, sau đó chăm chú nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cu cậu. Trong lúc cô lơ đãng, con trai của cô đã lớn từ khi nào. Chiếc đèn tường màu vàng cam trên đầu, hắt xuống nền nhà, làm nổi bật từng vòng ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu ở trong bóng tối được ánh đèn rọi vào, nhìn không rõ ràng lắm. Đôi khi cô cảm giác thời gian là một thứ thần kỳ, chỉ trong chớp mắt, Đồng Nhan cô đã đóng vai một người mẹ trong nhiều năm như vậy. Năm tháng như một bài ca, 5 năm qua, cô giống như một bài hát nào nhỉ? Cô nỗ lực hát khúc ca này một cách thoải mái, vui vẻ, nhưng ca từ bên trong lại không che giấu nổi ai oán. Đồng Nhan đứng dậy, tắt đèn, định rời đi thì giọng Cách Lạp vang lên sau lưng cô "Mẹ....mẹ của ba Trác có phải không thích con hay không?" Cơ thể Đồng Nhan cứng đờ, khẽ cười thành tiếng "Sao con lại nghĩ thế, bà nội rất thích con...nếu không tại sao bà lại đan áo len cho con chứ?" Cách Lạp im lặng. Đồng Nhan cúi người, xoa xoa tóc Cách Lạp "Ngốc ạ, đừng nghĩ nhiều, nếu con nghĩ thế sẽ làm bà nội buồn đấy..." "Vâng ..." Một hồi lâu, Cách Lạp mới đáp lại "Con biết rồi" Cô đi từ trong phòng Cách Lạp ra, đúng lúc Trác Chính Dương vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, tóc ướt, vài sợi dính trên trán, một giọt nươc trong suốt từ trên đầu lăn một mạch xuống cổ anh.... Mặt Đồng Nhan ửng đỏ, ho nhẹ "Lau khô tóc đi, cẩn thận bị cảm dấy" Trác Chính Dương nhìn cô, sau đó đi đi lướt qua, tới cạnh bàn, cầm chiếc máy sấy trên đó lên "Nhan Nhan, giúp anh sấy tóc đi" Đồng Nhan nhận lấy máy sấy, điều chỉnh mức độ gió vừa phải, tay cô chạm vào tóc anh, sợi tóc mềm mại, ẩm ướt xẹt qua tay cô, khiến cô thấy ngứa ngứa. Sức gió ấm áp vừa đủ phun lên tay cô. "Những lời hôm nay mẹ nói, em đừng để bụng" Trác Chính Dương chợt nói. Anh ám chỉ chuyện gì, cả cô và anh trong lòng đểu hiểu rõ. Tay Đồng Nhan vẫn không dừng lại, mùi hương từ tóc anh lan tỏa trong không khí rất dễ chịu. Cô chợt nhớ ra, mùi dầu gội này cực kỳ giống hương một loài hoa ở trong vườn nhà cô, đó là một loại hoa nhỏ, màu trắng, hoa không nở rộ hẳn, cánh hoa trắng có xen lẫn sắc vàng, nhưng cánh hoa lại rất dày, tỏa hương mát lạnh mà ôn hòa. "Trác Chính Dương, chúng ta sinh con đi" Cô nói Trác Chính Dương chợt quay đầu lại, nhìn cô rất lâu, mãi không rời mắt đi, hồi lâu sau, anh nói "Anh vừa nói xong, em đừng để tâm những lời mẹ nói" Đồng Nhan cười nhạt "Em không để tam, ngược lại, em cho rằng mẹ nói rất đúng, hơn nữa, em nghĩ Cách Lạp cũng nên có một dứa em gái hoặc em trai" Trác Chính Dương hơi lớn tiếng "Anh đã nói ..anh không muốn em phải miễn cưỡng..." Anh chưa nói hết, cô đã ngẩng đầu lên, hôn anh. Cô đặt máy sấy qua một bên, chưa kịp tắt nguồn,tiếng máy sấy vang lên "vù vù..." , gió nóng phả vào áo ngủ caro vải bông của cô, khiến vạt áo hơi lật lên. "Anh thần kinh hả, em không hề miễn cưỡng lâu rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?" Sau khi Đồng nhan buông đôi tay ôm phía sau lưng anh, hơi thở hơi loạn, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át như vừa dầm mưa, khẽ chớp. Trác Chính Dương ngẩn ra, cơ thể căng thẳng, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô. Tay anh đặt ngang lưng cô, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua người cô, nhưng bàn tay ấy lại dứt khoát không động đậy. Đồng Nhan nhìn thẳng vào mắt anh "Anh không tin em?" Trác Chính Dương bế cô lên, đặt cô lên bàn trang điểm, giọng anh khàn khàn, giống như dây dàn bị căng, chỉ cần một khuấy động nhỏ cũng có thể đứt phựt. Anh giật nguồn điện máy sấy, tiếng gió thổi ngừng lại, bầu không khí giữa anh và cô cũng theo đó đông cứng, như băng mỏng trên mặt hồ, chỉ cần ném một viên đá nhỏ. miếng băng sẽ "ào ào" vỡ tan. "Dù em nói thật hay giả, anh cũng sẽ tin là thật...." Nói xong, anh hôn lên cổ cô, tinh tế mút máp, từng tấc từng tấc dời xuống phía dưới.... ... Hôm sau, Trác Chính Dương không đi làm, lúc cô tỉnh giấc, anh đang chơi điện tử với Cách Lạp rất lâu rồi. Cách Lạp ngẩng đầu nhìn cô "Chờ mẹ lâu lắm rồi, mẹ nhanh rửa mặt đi" Đồng Nhan hơi ngạc nhiên "Hai người chờ mẹ à?" Trác Chính Dương đứng dậy đi về phía cô, nhìn cô, trả lời "Bọn anh đợi em đi sắm tết" Anh dừng lại, hơi cúi người, thì thầm bên tai cô, khẽ nói "Nếu hôm nay thấy mệt thì mai chúng ta đi" Đồng Nhan theo bản năng, đẩy anh ra "Anh, lưu manh" Vào mùa đông, thành phố A hiếm hôm nào có thời tiết đẹp như vậy, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu lên mặt, vô cùng ấm áp. Trên đường dòng người nhộn nhịp, cũng đủ để chứng minh ngày hôm nay thích hợp ra ngoài sắm đồ. Cô và Trác Chính Dương mỗi người dắt một tay của Cách Lạp, giống như cảnh một nhà ba người dắt nhau dạo phố. Trên đường đi, bọn họ từ đường Nam Kinh sầm uất, đi xuyên các con hẻm nhỏ khác nhau, trong tay Trác Chính Dương cũng xách đầy các loại đồ tết. Đây là lần đầu tiên anh mua sắm đồ tết, trước đây, mỗi lần mừng năm mới, đồ tết trong nhà đều do người giúp việc chuẩn bị đầy đủ, khi anh trưởng thành, anh cũng cũng không còn khái niệm đón năm mới nữa, huống hồ là mấy việc mua đồ lặt vặt này. Đồng Nhan chỉ vào một cửa hàng viết câu đối, nói "Chúng ta vào mua câu đối phù hợp đi" Trác Chính Dương suy nghĩ "Không được, chữ viết của Cách Lạp ngày càng tiến bộ, câu đối năm nay giao cho con viết đi" Dừng lại, anh nói thêm một câu "Sau này, câu đối mỗi năm đều do con viết" Cách Lạp 囧 Đồng nhan 囧 Mua sắm được hơn một tiếng đồng hồ, Trác Chính Dương dẫn cô và Cách Lạp tới một quán trà. Tiệm trà này trang trí cực kỳ giốngvũ trường của Thành phố Thượng Hải ngày xưa, cửa kính đủ màu sắc, nội thất trang nhã, đơn giản, điểm nhấn là những bức tranh sơn dầu đẹp mắt. Bánh ngọt của quán trà này có mùi vị rất ngon, không chỉ cô thích mà Cách Lạp cũng rất vừa ý, nó vốn không thích đồ ngọt, vậy mà cũng ăn mai miếng bánh hoa quế. Trước mặt cô đặt một chén màu đỏ, lá trè xanh đậm thả trong nước sôi trôi nổi lên xuống, cô nhìn say sưa, không dứt ra được. Chợt, cô nhớ tới một chuyện "Em nhớ hôm nay anh phải tới bệnh viện tái khám đúng không?" Trác Chính Dương "Vất vả lắm mới đi chơi được một hôm, chẳng lẽ lại phải đi bệnh viện sao?" Đồng Nhan nở nụ cười vô hại "Không thể thương lượng, chút nữa chúng ta đi bệnh viện" Chân Trác Chính Dương đã khá lên nhiều, gần như giống người bình thường, cũng bỏ thạch cao khá lâu rồi, nhưng bác sĩ đề nghĩ cuối tuần đi khám lại một lần nữa. - "Tình hình rất tốt, nhưng tạm thời không thể di chuyển nhiều" Vị bác sĩ già cười tủm tỉm, trêu ghẹo "Gần đây Trác thiếu tới rất đúng hẹn, không giồng hồi xưa, lúc nào cũng cần tôi giục, thật không biết lớn nhỏ, quả nhiên đây là điểm khác biệt giữa một người đàn ông đã có gia đình và người đàn ông độc thân" Trác Chính Dương cắt ngang "Nếu hâm mộ, bác cũng cân nhắc việc tái giá đi, cháu mong được uống rượu mừng của bác đây" Ông bác sĩ quay đầu, than phiền với Đồng Nhan "Nhan Nhan, Chính Dương còn cần được huấn luyện, dạy bảo nhiều, tính khí thằng nhãi này rất ngang tàng" Đồng Nhan cười "Được ạ, Bác Tống" Ông bác sĩ này là em trai của Tống Hà Kiến, Tống Hà Lượng, ngày trước làm trong viện quân y, bây giờ là viện trưởng bệnh viện Đệ Nhất. Hồi ấy, trong đại viện, Tống Hà Lượng rất hay chơi cùng bọn trẻ con, bọn nhóc cũng rất thân thiết với ông, nếu con cái nhà ai phạm lỗi, chúng nó sẽ trốn trong nhà ông, chúng nó biết như vậy có thể tránh ăn một trận đòn *Đại viện: khu vực có nhiều gia đình ở. Đồng Nhan nhớ lại hồi nhỏ, khi bọn trẻ trong đại viện phải đi tiêm chủng, Tống Hà Lượng đều chuẩn bị rất nhiều kẹo, chính sách dụ dỗ này đối với những người bạn nhỏ rất có hiệu quả, nhưng đối với đứa trẻ ngang bướng như Trác Chính Dương lại không ảnh hưởng mấy. "Nếu không, cháu cho bác kẹo, bác cũng cho cháu tiêm thử lên cánh tay của bác nhé" Lúc ấy, Trác Chính Dương đang trong giai đoạn thay răng, hai răng cửa phía trước trống không, khi nói chuyện bị gió lùa vào vô cùng lợi hại. Khi ấy, cô cố nhịn cười, hăng hái cười nhạo anh "Trác Chính Dương, không có răng, không dám tiêm, không ăn được kẹo" ... "Chú.." Ngoài cửa truyền tới một giọng nữ quen thuộc. Trác Chính Dương quay đầu, khóe miệng mỉm cười "Hóa ra là Tử Khâm..." "Thật khéo, hai người đều ở đây" Tống Tử Khâm tươi cười, đi tới "Chú, ba cháu gọi chú buổi tối tới ăn cơm đấy" Tống Hà Lương tái mặt "Cháu về chuyển lời với ba cháu, cánh cửa nhà ông ấy, Tống Hà Lượng chú không muốn bước vào" Nụ cười trên mặt Tống Tử Khâm vẫn không giảm "Chú, chú cần gì phải như vậy chứ, mọi người đều là người một nhà, tại sao lại cư xử như người xa lạ thế" Tống Hà Lượng im lặng, sau đó nói "Tử Khâm, cháu về đi" Tống Tử Khâm định rời đi, chợt xoạy người lại hỏi "Tình hình mẹ cháu thế nào rồi?" Tống Hà Lượng liếc nhìn bản báo cáo trên bàn "Tình hình khá nghiêm trọng, ngày mai vài vị chuyên gia từ Mỹ sẽ tới, phải thảo luận kỹ lại lần nữa" Tống Tử Khâm gật đầu, rồi cười với cô và Trác Chính Dương, sau đó ra khỏi cửa. Nghe Tống Tử Khâm và Tống Hà Lượng nói chuyện, trong lòng Đồng Nhan thấy bất an, chẳng lẽ bà Tống không chỉ bị tổn thương xương cụt? Còn bị thương ở đâu mà cần mời bác sĩ ở Mỹ sang? Cách Lạp cúi đầu, Sắc mặt nó lúc này cũng không hề khá hơn. Tống Hà Lượng phát hiện thấy nét mặt cô không tốt, nói "Hôm qua bà Tần được đưa tới đây, bị nhồi máu cơ tim" Đồng Nhan "a" một tiếng, nhanh chóng hiểu được, Tống Tử Khâm sẽ sớm trở thành con dâu của Tần gia, gọi bà Tần là "mẹ" cũng không phải chuyện gì kì lạ. Hơn nữa, hôm qua bà Tần được đưa tới đây sao? Tối qua là tết ông táo, chẳng lẽ ăn sủi cáo rồi lên cơn nhồi máu cơ tim à? Trác Chính Dương liếc nhìn sắc mặt cô, trầm mặc đứng lên, một tay kéo Cách Lạp, một tay kéo cô ra cửa. Cô và Trác Chính Dương đi tới đại sảnh bệnh viện, cô bóp bóp lòng bàn tay anh "Sao lại khó chịu, đừng bực bội, bực bội là thói quen xấu..." Nghe cô nói thế, Trác Chính Dương nở nụ cười ấm áp, anh cúi người, khẽ nói "Không nên buồn bực, vậy nên thế nào?" Hơi thở của anh nóng bỏng, chậm rãi phả vào cổ cô, mặt cô đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra. Trong lúc cô và Trác Chính Dương đang trêu đùa nhau, vừa chuyển tầm mắt thì thấy Tần Nhiên đang từ cửa chính đi vào. Anh lạnh nhạt nhìn bọn họ, bước chân không hề dừng lại, lướt qua họ, tiếp tục đi vào bên trong. Khuôn mặt anh hơi tiều tụy, nhưng cô nghĩ: Người mẹ tôn kính của anh ta bị bệnh, tiều tụy như vậy biển hiện anh ta rất hiếu thảo. "Đi thôi" Trác Chính Dương duỗi tay, vòng ở eo cô, nụ cười trên mặt anh rạng rỡ vô cùng.