Vết thương của Izumin nhanh chóng lành lại một cách nhanh đáng kinh ngạc. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian chàng ở lại Ai Cập không còn nhiều. Izumin ngồi trong phòng nhẩm tính. Chàng đã ở Ai Cập khoảng hơn hai tuần, chính xác là 18 ngày 5 giờ. Chàng biết rõ như vậy bởi mỗi ngày chàng đều nhận được thư từ Hitaito. Mẫu hậu đang mong chàng trở về. Thế nhưng, nhiệm vụ mẫu hậu giao chàng đã hoàn thành xong đâu? Mà cũng không biết có thể hoàn thành không nữa… Grừ… grừ… Chú hổ Min từ lúc nào đã đi vào phòng chàng. Có lẽ ngồi đợi lâu mà không nhận được sự chú ý nên nó mới lên tiếng. Dùy sao hổ cũng là chúa sơn lâm mà, phải có cái oai chứ! Và nó đã thành công. Izumin nhìn thấy nó đang nằm ở bục cửa sổ, bèn bước tới hỏi chuyện: - Chủ nhân mày đâu? Hổ im lặng. Câu này chỉ hỏi về chú nhân nó, chứ có quan tâm gì đến nó đâu? - Sao mày lại ở đây một mình? - Vẫn nhớ tao hả? Thế mà chủ nhân mày lại quên tao mất rồi! – Izumin nói, giọng buồn buồn. - Grầm… Hổ gầm lên một tiếng. Hẳn nó đang động viên Izumin? Izumin giật mình. Chú hổ con ngày nào đã biết gầm to như vậy rồi ư? - A! Hóa ra Min ở đây. Chị lo quá! Nghe thấy tiếng gầm, Xya hớt hải chạy tới. Chú hổ thấy chủ nhân mình cũng lao đến, dụi dụi vào thân mình mảnh mai xinh đẹp. Nhớ lại lúc trước, khi tỉnh lại, thấy một con hổ khá lớn lúc nào cũng đi theo nàng, nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng khá sợ và cũng thắc mắc. Nàng không hiểu vì sao nó đi theo mình, nhìn mình, và vì sao nàng không nghĩ nó sẽ ăn thịt nàng? Rồi vài hôm chủ tớ lại thân nhau như trước. - Lần sau cấm Min bỏ đi đó! Xya chỉ tay vào con hổ. Nó rên ư ử như đã biết lỗi. Vỗ vỗ vào đầu con hổ, nàng nhìn xem nó chạy đến đâu. Ngạc nhiên khi trước mặt nàng là Izumin. - Cám ơn ngài, hoàng tử Izumin! May là nó ở đây nếu không thấy một con hổ chạy khắp nơi mọi người chết khiếp mất! Dạo này Xya đã bắt đầu gọi tên Izumin, tuy vẫn còn kèm theo hai chữ “hoàng tử”. - Nàng không nghĩ nó sẽ ăn thịt ta sao? – Izumin bông đùa. - Đương nhiên là không rồi, nếu không nó đã chẳng để chàng ở gần như vậy. - Nàng sẽ nuôi nó cho đến khi nó chết sao? - Ồ không. Em định đưa nó trở lại với thiên nhiên. Cung điện rộng lớn như vậy, con người còn thấy gò bó huống chi loài vật. Nhưng… em không biết quê hương nó ở đâu… - Xya ngập ngừng. - Ta biết. - Sao cơ? – Xya ngạc nhiên – Sao chàng lại biết được? Đến anh Koda còn không biết. - Tin hay không tùy nàng – Ngay khi nghe đến cái trên “Koda”, Izumin chợt lạnh lùng hơn - Ở khu rừng gần biên giới Hitaito. - Có thể dẫn ta đến đó không? – Xya mong chờ. - Với điều kiện đừng xưng “ta” với Izumin này. Hãy xưng “em” đi. Nàng ít tuổi hơn ta mà. Và… nàng phải ở lại Hitaito hai tuần. Xya suy nghĩ. Xưng “em” thì được, nhưng nàng không muốn đến Hitaito vì một lí do nào đó mà chính bản thân nàng cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, nàng lại muốn đến thăm quê hương của Min, để có thể cho nó ra đi, trở lại chốn tự do. Bất giác, nàng hỏi, một cô hỏi mà nàng cũng không hiểu câu hỏi này nghĩa là sao. - Hoàng tử tin em chứ? “Xya à, đừng rời xa ta nhé!” “Cho đến khi chàng không còn tin vào em nữa.” - Ta tin nàng. Sẽ mãi mãi tin vào nàng. Mãi mãi. Izumin cười nhẹ. Nụ cười của chàng thật hạnh phúc. Giọng chàng trầm ấm. Xya nghe tim mình thổn thức hạnh phúc vì hai điều đó. Lắc đầu nhẹ, Izumin đã có ý trung nhân rồi. Đừng tự mơ tưởng nữa! - Vậy làm phiền hoàng tử! Lúc đó, một cuộc nói chuyện đã bị nhưng đám mấy trắng và tiếng gió giấu đi. Người con gái mặc bộ váy đỏ kiểu cổ kiều diễm, như vừa bước ra từ câu chuyện thần thoại. Bên cạnh nàng, một chú nai đang nằm thảnh thơi. - Thật là quá đáng mà! Tiếng nói của nàng khiến chú nai ngước lên: - Có chuyện gì sao? Ta tưởng nàng nói dạo này hai người họ phát triển tình cảm rất tốt mà? - Đương nhiên. Em đã lấy lọ “tình dược” từ thần Tình Yêu mà. Cô bé đó sẽ yêu tên hoàng tử dù không nhớ chút gì về hắn. Thần Trí Tuệ nói, giọng tự hào. Nàng là ai chứ? Là thần Trí Tuệ đấy. Nàng có thể khiến người ta nhớ hay quên mọi việc. Nàng có Trí Tuệ của cả nhân loại. Chút việc cỏn con cho họ dùng độc dược tình yêu có là gì với nàng. - Thế thì còn có chuyện gì quá đáng nữa? - Thì thần Số Phận đó. Không cho người ta giúp họ mà bản thân cùng Định Mệnh đã ngấm ngầm sắp xếp từ trước. Ý nàng nói là vầy: thần Định Mệnh đã cho chú hổ này gặp Xya và Izumin. Còn mọi việc hiện nay có liên quan đến chú hổ, từ việc hổ chạy vào phòng đến ý định đưa hổ về quê hương, đều do thần Số Phận sắp đặt. - Vậy thì tốt chứ sao? Họ muốn giúp chúng ta mà. Với lại, chẳng có chuyện đơn giản như là “một buổi đẹp trời, hai người phàm đó tự nhiên thấy mình yêu người kia nồng cháy và kết hôn ngay hôm đó” đâu. Thần Trí Tuệ bật cười vì câu chuyện của nai. Nàng còn trẻ con lắm! Chỉ cầm vài câu nói là nàng xiêu lòng ngay thôi. 0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0 Thế kỉ 21………. - Anh à! Nhanh lên! Sao mà anh chậm chạp vậy? Tiếng Asisư thúc giục. Nhìn theo hướng đôi mắt đen huyền bí của nàng đang hướng tới, một chàng trai đang khuân theo một đống túi lớn, cố gắng lết về phía ô tô yêu quý. Nhích một tí… một tí nữa… thêm một chút… Cứ như vậy, chàng đã về đích. Vứt đống đồ vào phía sau xe, chàng thở phào nhẹ nhõm. Đống đồ nặng nền đó chàng có thể vứt ra dễ dàng, chứ cái người mua cả đống đồ đó và không cho nhân viên bê hộ, liệu chàng có thể vứt đi được không? Đương nhiên là không rồi. Nhất là khi người đó đang dịu dàng đưa cho chàng một chai nước mát, lau mồ hôi cho chàng. Yêu là bể khổ. Biết như vậy con người vẫn cứ đâm vào, đến lúc lại than vãn. Đúng là rắc rối! - Cái đống đồ đấy, em nhắm có dùng hết không mà mua về? – Raian ngao ngán hỏi. - Không – Asisư bình thản trả lời, khiến cho lòng ai tê tái – Tiền để đó có ai tiêu đâu, cứ mua về cho vui thôi! - Tiền để đó còn có cách dùng, chứ tiêu vào việc mua sắm thế này thì … - Chàng thở dài. - Nốt hôm nay thôi mà! – Asisư cười nịnh, lại thêm một nụ hôn vào má ngọt ngào, thử hỏi ai giận cho được. - Raian! Asisư! Hai con đã xong chưa vậy? Chúng ta còn đến nhà hàng nữa đặt tiệc nữa? - Dạ, bọn con vào ngay! Asisư bước vào xe, ngồi ghế sau cạnh bà Rido. Raian nhún vai, lại bị ngồi một mình rồi. Vợ chưa cưới mà suốt ngày để chồng bơ vơ một mình. Đau lòng thật! Chiếc xe từ từ chuyển bánh trên con đường dài. Bên đường, những cặp đôi hạnh phúc dần lui về phía sau. Asisư thích ngắm sông Nil. Sở thích này có lẽ do nàng là người Ai Cập, mà người Ai Cập không ai không thích sông Nil. Con sông dài chảy bên cạnh đường. gió mang theo mùi hương sen tinh khiết vào xe, thổi tung mái tóc màu đen mềm mượt. Chợt, một bà cụ lớn tuổi thấy đường vắng thì đi qua đường, không thể ý xe của nhà Rido đang đi tới. Thấy vậy, Raian vội *** phanh, bẻ bánh lái, hướng về phía sông Nil. Ai ngờ, cả người cả xe theo đà rơi xuống sông, va vào chiếc thuyền máy. Hai chiếc xe nổ, tạo lên tiếng động ầm trời… Vài phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên. Những cảnh sát từ trong xe nhanh chóng bước xuống, làm nhiệm vụ của mình. Kiểm tra hiện trường, tìm kiếm người bị nạn, tra hỏi người dân,… Hôm ấy, dòng sông Nil bị làm phiền bởi tiếng ồn suốt cả ngày. Tin mới nhất được đăng trên các tờ báo, trên ti vi đều về vụ án nhà Rido. Tờ Al-Masry al-Youm: “Lời nguyền của lăng mộ Hoang Gia Hôm nay, ngày 17 – 3 – 2001, lúc 14h11, chiếc xe của gia đình Rido chứa vị nữ chủ nhân – phu nhân Rido, con trai Raian – giám đốc công ty xăng dầu cùng với vợ sắp cưới – cô Asisư đã lao xuống dòng sông Nil, đụng vào chiếc thuyền máy đi ngược dòng và nổ. Bi kịch này có phải là do lời nguyền họ phải chịu khi khai quật lăng mộ Hoàng Gia?” Tờ Al-Agram: “Bí ẩn bi kịch của gia đình tỉ phú Mĩ Hồi 14h11 ngày 17 – 3 – 2001, chiếc xe của gia đình Rido vì tránh một cụ già qua đường mà lao xuống dòng Nil, đâm phải một chiếc thuyền máy và nổ. Tuy nhiên, khi các viên cảnh sát điều tra thì không thấy bất kì một nạn thân nào trong xe hay trong chiếc thuyền máy. Câu hỏi đặt ra là liệu có phải họ đã thoát được ra ngoài trước khi chiếc xe nổ? Bây giờ họ đang ở đâu? Phải chăng đang chờ kẻ chủ mưu ra mặt?” Ti vi: “ Tin trong nước: Hôm nay, tại thủ đô Cairo đã xảy xa một vụ tai nạn thảm khốc. Hồi 14h11, Chiếc xe của gia đình tỉ phú Mĩ Rido đã lao xuống sông Nil, đam phải chiếc thuyền máy và nổ. Một điều kì lạ là trước đó vài giờ đồng hồ, anh Raian Rido – người nắm giữ tài sản hiện tại đã tới văn phòng luật sư để làm di chúc. Theo điều khoản trong di chúc, tài sản khổng lồ được chia làm ba phần. Phần lớn nhất được gửi đến các viện mồ côi, cứu trợ những người, phần thứ hai để gửi đến quản gia nhà Rido – bà Mari, với điều kiện bà phải giữ gìn ngôi nhà của họ thật cẩn thận và phần cuối cùng, họ tìm những vệ sĩ tốt nhất để bảo quản, giữ gìn lăng mộ Hoàng Gia cũng như tuyệt đối không cho ai tiếp tục khai quật. Chuyện này liệu có liên quan đến vụ tai nạn? Hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra để tìm thêm thông tin.” 0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0 Thế giới cổ đại… - Sao vậy Xya? Nàng nhớ con Min à? Izumin hỏi khi thấy Xya có vẻ không vui. Chàng khẽ nhăn mặt khi gọi chú hổ của Xya là “con Min”. Thật chẳng nào gọi chàng cả! - Ồ không. Em chỉ cảm thấy có chuyện gì đó không vui xảy ra – Xya suy nghĩ – Một chuyện gì đó em không biết chăng? - Vậy sao? Mai chúng ta ra chợ chơi nhé? Hơi bất ngờ vì lời mời của Izumin nhưng nghĩ đến một phiên chợ tấp nập của thế giới cổ đại nàng chưa từng thấy bao giờ, Xya tò mò, thích thú. Đúng là cả nhà Rido đều mang trong mình dòng máu khảo cổ mà!